Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 4411: “Chúng ta làm gì cô Tô Nhu cơ?”.



Trên xe.

Đám Lý Nông Yến vẻ mặt hưng phấn.

“Cũng may là anh Louis có thế lực, người của anh chỉ vài ba câu đã đuổi được đám cảnh sát kia đi, đúng là lợi hại!”.

“Đương nhiên rồi, luật sư riêng do anh Louis mang theo là một trong những luật sư nổi tiếng nhất nước F, thừa sức đối phó với mấy cảnh sát”.

Giám đốc Vương cũng cười nói.

Bọn họ mồm năm miệng mười, không ngừng tâng bốc nịnh hót Louis.

Nhưng sắc mặt Louis vẫn rất khó coi.

Thấy Louis tỏ thái độ như vậy, tiếng tâng bốc của đám Lý Nông Yến dần nhỏ đi.

“Anh Louis, anh không sao chứ?”.

Lý Nông Yến dè dặt hỏi.

Rầm!

Chỉ thấy Louis tức giận đấm vào cửa xe, phát ra âm thanh nặng nề.

Ai nấy giật nảy mình.

Advertisement

“Mẹ kiếp! Lũ cảnh sát Long Quốc khốn kiếp! Làm hỏng hết chuyện tốt của tôi! Khốn nạn! Chết tiệt!”.

Louis tức giận chửi bới, nắm tay không ngừng đấm vào khung cửa.

Khung cửa bị đấm thình thình, cũng trở nên biến dạng.

Không ai dám ho he tiếng nào.

Trong xe chỉ còn lại tiếng đấm nặng nề.

Sau một hồi giải tỏa, lửa giận của Louis mới dần tan biến.

Hắn nhìn chằm chằm Tina, lạnh lùng nói: “Là cô gọi cảnh sát hả?”.

Lúc này, Tina đang ngồi ở ghế lái phụ, một tay bị trói vào xe, thoi thóp hơi tàn.

Advertisement

Cô ta vốn được cảnh sát đưa đến bệnh viện, nhưng luật sư kia nói dối rằng Tina là người được ông ta thuê, do ông ta đưa đến bệnh viện.

Tina không nói gì, cô ta nhìn ra ngoài cửa sổ xe, đôi môi hơi mấp máy, không biết là nói gì.

“Anh Louis, chắc chắn không phải là cô Tina báo cảnh sát đâu, tôi có nhìn thấy tên Lâm Chính kia đến, chắc chắn là Lâm Chính báo cảnh sát”.

Lý Nông Yến vội nói.

“Đúng vậy, tôi cũng nhìn thấy Lâm Chính”.

“Chắc chắn anh ta đi theo Tô Nhu, nên mới biết đường gọi cảnh sát”.

Đám giám đốc Vương cũng nhao nhao phụ họa.

“Lâm Chính?”.

Louis nheo mắt, nhìn về phía tài xế: “Điều tra ngay xem người này sống ở đâu, trong tối nay đưa anh ta đến chỗ tôi! Tôi phải tâm sự với anh ta một phen!”.

“Vâng, cậu chủ”.

Tài xế gật đầu, sau đó tập trung lái xe.

Nhưng đúng lúc này.

Két!

Tài xế bất ngờ phanh gấp.

Chiếc xe lập tức dừng lại.

Mọi người kinh ngạc.

“Đồ ngu, anh làm cái gì thế hả?”.

Louis suýt nữa bị văng về phía trước theo quán tính, tức giận chửi tài xế.

“Cậu Louis, xe ở phía trước đang đi lại dừng”.

Tài xế vội giải thích.

Louis nhìn ra ngoài cửa sổ xe, phát hiện tất cả mấy chiếc xe đi cùng ở phía trước đã dừng lại.

“Có chuyện gì sao?”.

Louis cảm thấy khác thường, nháy mắt với tài xế.

Tài xế lập tức mở cửa xuống xe.

Két!

Đúng lúc này, mấy chiếc xe con màu đen nhanh chóng lao tới từ hai bên, bao vây xe của đám Louis.

Sau đó, một đám người mặc vest xuống xe, đi thẳng về phía Louis.

Louis biến sắc, lập tức tông cửa xuống xe định bỏ chạy.

Nhưng hắn vừa mở cửa xe, một bàn tay đã đè lên cửa, đẩy ngược trở lại, đóng sập vào.

“Các ông là ai?”.

Louis sợ hãi gào lên.

“Cậu Louis đúng không? Chúng tôi là người của Dương Hoa, Chủ tịch Lâm của chúng tôi muốn gặp cậu”.

Người kia bình thản nói.

“Dương Hoa?”.

“Thần… thần y Lâm?”.

Đám Lý Nông Yến sợ hãi biến sắc.

“Anh Lâm của Dương Hoa?”.

Louis sửng sốt, sau đó thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười nói: “Sao anh Lâm lại muốn gặp tôi?”.

“Cậu Louis cứ đi theo tôi đến đó là sẽ biết”.

“Được rồi, các ông dẫn đường đi, tôi cũng muốn gặp anh Lâm từ lâu rồi”.

Louis cười lớn, sự hoảng hốt đã biến mất tăm.

“Mời cậu Louis đi theo chúng tôi”.

Dứt lời, người kia liền lên xe.

Mười mấy chiếc xe bao vây đoàn xe của Louis xuất phát về phía học viện Huyền Y Phái.

“Toi rồi! Toi rồi! Anh Louis, lần này thì phiền phức to rồi!”.

Lý Nông Yến hồn vía lên mây, run rẩy nói.

“Phiền phức to? Không không không! Các cô nhát gan quá, tôi đã bao giờ chọc vào anh Lâm đâu!”.

Louis không khỏi lắc đầu.

“Nhưng anh Louis, thần y Lâm trước giờ luôn thích Tô Nhu, đây là chuyện mà cả Giang Thành đều biết. Nếu anh ta biết hôm nay chúng ta đối xử với cô Tô Nhu như vậy, thì sao có thể không trả thù chúng ta chứ?”.

Lý Nông Yến vội nói.

“Chúng ta làm gì cô Tô Nhu cơ?”.

Louis hỏi vặn lại.



Lý Nông Yến sửng sốt, miệng há ra nhưng không thốt được lời nào.



“Lý! Cô lo lắng quá rồi! Ngay cả cảnh sát cũng không tìm được chứng cứ thì sao anh Lâm có thể biết chúng ta động đến cô Tô Nhu chứ?”.



“Liệu Tô Nhu có nói với thần y Lâm không?”.



“Yên tâm đi, bây giờ chắc chắn cô ta đã được tên Lâm Chính kia đưa về nhà rồi, tôi nghĩ anh Lâm chưa nhận được tin đâu, cho dù nhận được tin thì chúng ta cũng không phải sợ”.



Louis nhìn về phía tài xế: “Gọi ngay cho bố tôi, bảo anh Lâm muốn gặp tôi, kêu ông ấy hãy chuẩn bị kĩ càng”.



“Vâng, thưa cậu”.



Tài xế gật đầu, sau đó gọi điện thoại.



Sau một hồi nói chuyện, đám Lý Nông Yến cũng coi như yên tâm.



“Cũng đúng, thần y Lâm kia dù có lợi hại đến đâu cũng chỉ tác oai tác quái ở một nơi nhỏ bé như Giang Thành, so với Louis của một gia tộc siêu cấp ở nước F thì còn kém quá xa”.



“Nếu bố của anh Louis cũng đến thì chúng ta còn sợ gì chứ?”.



“Cũng đến lúc chèn ép khí thế huênh hoang vênh váo của thần y Lâm này rồi”.



“Đúng vậy”.



Bọn họ nói đầy chắc nịch, nỗi sợ hãi trong lòng đã bị vài ba câu nói của Louis quét đi sạch sẽ.



Xe cũng nhanh chóng lái tới ngoài cổng học viện Huyền Y Phái.