Eddie suýt nữa ngã từ trên ghế xuống, run rẩy nói.
“Đoàn trưởng, vừa rồi là bản lĩnh mà con người có thể có sao?”
“Hắn là quỷ sa tăng à? Tên họ Lâm này là quỷ sa tăng nhỉ?”
Các thành viên khiếp sợ, mặt ai cũng trắng bệch, cả người run rẩy.
“Kiến thức hạn hẹp”.
Nguyên Tinh bên cạnh hừ một tiếng nói.
Advertisement
Chỉ thấy Lâm Chính đi về phía người còn lại.
“Đừng giết tôi! Đừng giết tôi! Tôi không sát hại người Long Quốc các cậu! Là họ ra tay! Tôi thậm chí còn từng khuyên can họ nữa”.
Người đàn ông còn lại khoảng hơn bốn mươi đó liên tục lùi về sau, sợ hãi nói.
Nghe thế Lâm Chính nhìn Từ Thiên.
“Người này tên là Jared, không phải là một người tội ác tày trời, cũng sẽ không sát hại vô cớ ở ngoại vực, những gì ông ta nói có thể là thật”.
Advertisement
Từ Thiên nhìn thông tin trong tay nói.
Trong nửa tiếng đồng hồ đám người này bị bắt, Từ Thiên đã điều tra hết các tư liệu thông tin của họ.
“Jared? Ông ta là Jared à?”
Lúc này Eddie như nghe thấy cái tên không thể ngờ đến, mắt trợn trừng nhìn người đàn ông cởi trần nhếch nhác.
Jared quay đầu lại, lúc này mới để ý đến Eddie ngồi ở bên kia, lập tức khóc lóc cầu xin: “Đoàn trưởng Eddie, mau cứu tôi! Cầu xin ông cứu tôi”.
Eddie há hốc mồm.
Ở ngoại vực, Jared cũng là một người có thực lực rất mạnh.
Ngay cả ông ta cũng không dám trêu chọc vào, nhưng không ngờ hôm nay nhìn thấy người này lại thê thảm như thế.
Eddie bỗng chốc ý thức được điều gì.
Cậu Lâm của Dương Hoa này chắc chắn không phải là người tầm thường.
Eddie toát mồ hôi lạnh, há miệng nhìn Jared, hồi lâu cũng không nói nên lời.
“Nếu ông không phải là người tội ác tày trời, tại sao lại trà trộn vào trong đám tạp nham này?”
Lâm Chính nhìn chằm chằm Jared hỏi.
“Họ nói muốn tôi tham gia vào một cuộc giao dịch mua bán, đồng thời trả cho tôi rất nhiều tiền nên tôi đi theo họ. Tôi không có ý định sát hại người dân vô tội, cũng không có ý định chống lại Long Quốc, họ chỉ muốn tôi đến giúp họ lấy một thứ”.
Jared khóc không ra nước mắt nói.
“Thì ra là thế”.
Lâm Chính gật đầu, nói: “Được, nếu đã thế, tôi có thể tha cho ông”.
“Cảm ơn cậu, cảm ơn cậu! Cảm ơn!”
Jared lau nước mắt cảm kích nói, đâu còn dáng vẻ uy phong ở ngoại vực trước kia.
Eddie trố mắt nhìn, cơn sóng lớn dâng lên trong lòng, hồi lâu cũng chưa thể bình tĩnh được.
“Đoàn trưởng Eddie, ông và Jared là người quen nhỉ?”
Lâm Chính nhìn Eddie.
“Vâng, vâng”.
Eddie hoàn hồn, vội nói, thái độ trở nên cung kính.
“Nếu thế thì bảo Jared dẫn tôi đi theo các ông đi, thời gian của tôi không nhiều, có vấn đề gì không?”, Lâm Chính hỏi.
“Không thành vấn đề”.
“Vậy được”.
Lâm Chính gật đầu, bàn tay bỗng xoay một vòng.
Bụp bụp bụp...
Đầu của mấy thi thể dưới đất đều rơi xuống, lăn dưới đất.
“Mang mấy cái đầu này theo, treo trước mỏ khoáng Huyền Hoàng, tôi muốn lấy mấy cái đầu này để uy hiếp, có lẽ họ sẽ nghe lời tôi”.
Lâm Chính nói.
Eddie và Jared rùng mình.
“Cậu Lâm, cậu suy xét quá chu đáo, tôi nghĩ chắc chuyện này có thể thành công”.
Eddie nặn ra nụ cười đứng lên nói, nhưng lúc này chân đã mềm nhũn, ngay cả đứng cũng mất sức.
“Được, mau đi đi”.
Lâm Chính vẫy tay, sau đó ra hiệu cho mấy người Nguyên Tinh đi thu dọn thi thể.
Mọi người vội vàng tạm biệt, nhếch nhác đi ra khỏi học viện.