Hành động của mấy người Hứa Chỉ Sương rất nhanh, sau khi đưa ra quyết định, họ lập tức rời khỏi công trường, chuẩn bị lái xe đi tìm Zero tập hợp.
Nhưng ngay lúc mọi người ra khỏi công trường, có vài chiếc xe bỗng lái đến.
Sau đó thấy Lâm Chính dẫn theo mấy người Từ Thiên và vài người Dương Hoa đi đến.
“Anh đến đây làm gì?”
Hứa Chỉ Sương biến sắc, nói.
“Bảo vệ mỏ khoáng Huyền Hoàng”.
Lâm Chính nhìn cô ta nói.
“Ngu ngốc! Anh dựa vào đám ngu xuẩn này mà bảo vệ mỏ khoáng Huyền Hoàng cái nỗi gì? Dựa vào đạn trong súng của họ để bắn xuyên qua mình đồng da sắt của người ta à?”, Hứa Chỉ Sương tức đến mức bật cười.
“Không sao, tôi sẽ ra tay”, Lâm Chính bình thản nói.
“Anh ư? Dựa vào vài cây châm thêu hoa của anh à?”
Hứa Chỉ Sương chế giễu nói.
Advertisement
Lâm Chính không nói gì, xoay người đi vào trong.
Hứa Chỉ Sương cau mày, nghiêng đầu nói: “A Mai, cô và Triệu Tường qua đó, đi theo tên ngốc kia”.
“Đội trưởng, chẳng phải chúng ta đi giết Tu La Vương sao?”
Thành viên nữ A Mai khó hiểu hỏi.
“Tên ngốc này không phải trốn trong Học viện mà đến đây, tôi lo có người ngoại vực sẽ cưỡng ép đào mỏ khoáng lấy Huyền Hoàng Khoáng Tâm, một khi gặp phải anh ta, đám vô dụng bên cạnh anh ta sẽ không đối phó được, hai người ở lại bảo vệ anh ta”.
“Vậy đội trưởng, chừng này người có đủ không?”
A Mai lo lắng hỏi.
“Không sao, tôi sẽ tùy cơ ứng biến, nếu không đánh lại thì rút! Tôi sẽ không hy sinh mọi người, cố gắng là được”.
Advertisement
Hứa Chỉ Sương nói, sau đó lên xe phóng đi.
“Gặp phải người như vậy đúng là xui xẻo tám đời”.
Triệu Tường tức giận nói.
“Thôi anh Tường, dù sao người ta cũng là long soái, vẫn nên bớt nói vài câu thì hơn”.
A Mai lắc đầu, xoay người đi về phía Lâm Chính.
Bên cạnh công trường, Từ Thiên chuyển hai cái ghế để cho Lâm Chính ngồi.
Đám người Từ Thiên, Cung Hỉ Vân đều đứng sau lưng anh.
Mọi người yên tĩnh chờ đợi.
A Mai và Triệu Tường đứng hai bên trái phải, cảnh giác nhìn xung quanh.
“Đội trưởng của hai người đâu?”
Lâm Chính mở mắt ra hỏi.
“Đi dọn dẹp cục diện rối rắm cho anh rồi”.
A Mai hừ một tiếng nói, rút một con dao cong đặc chế ra.
Triệu Tường lấy một thanh kiếm ra, đứng đó như thị vệ.
Lâm Chính nhướn mày, không nói gì.
Bây giờ Giang Thành đã bước vào trạng thái chiến đấu đặc biệt, các con đường đều bị cao thủ Dương Hoa phong tỏa, chắc chắn sẽ có người mất kiên nhẫn đến đây.
Thế nên Lâm Chính cố ý đến đây để ôm cây đợi thỏ.
“Chủ tịch Lâm, đã sáu giờ rồi”.
Từ Thiên nhìn đồng hồ, cung kính nói.
“Vậy chắc sắp có người đến rồi”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
Quả nhiên là thế.
Vừa qua sáu giờ.
Vèo vèo vèo!
Vài bóng người không biết chui ra từ đâu chạy đến công trường.
Mấy người này ai cũng được trang bị vũ khí, một người trong đó tay còn cầm thuốc nổ, nhìn trận thế e là muốn cho nổ nơi này để thấy khoáng thạch.
“Dừng tay!”
Thấy thế A Mai lập tức hét lên.
“Đội Cấm Vệ?”
Nhìn thấy kỳ hiệu trên ngực A Mai, đám người đó biến sắc nhưng nhìn xung quanh, chỉ có A Mai và Triệu Tường thì lại thở phào.
“Này cô, đội trưởng các cô đâu?”
“Đội trưởng bọn tôi ở gần đây thôi! Các người muốn làm gì? Nếu muốn lấy khoáng thạch thì đừng có mà nghĩ đến, ngoan ngoãn đầu hàng, nếu không đừng trách tôi không khách sáo”.
Vừa dứt lời, hai người cầm vũ khí, sát khí ngùn ngụt.
Đám người đó lập tức bày thế trận.
“Chỉ có hai người mà cũng dám ngông nghênh”.
“Muốn chết sao? Tôi tiễn hai người đi gặp thượng đế”.
Tiếng hô vừa dứt, đối phương xông đến.
A Mai và Triệu Tường cũng không khách sáo, lao đến đánh giết đối phương.
Hai bên lao vào đánh nhau.
Lâm Chính yên tĩnh nhìn, không có ý định ra tay.
A Mai và Triệu Tường không hổ là thành viên đội Cấm Vệ, thực lực khá mạnh.
Hơn mười phút sau đã chỉnh đốn được đám người này.
Hai người thở phào, trán đầy mồ hôi.
“Nhìn thấy rồi chứ? Long soái tôn kính của tôi ơi, nơi này nguy hiểm hơn anh nghĩ rất nhiều, nếu không muốn chết thì mau dẫn theo đám vô dụng bên cạnh anh về đi, đừng gây phiền toái cho bọn tôi”.
Triệu Tường tức giận nói.
“Vô dụng?”
Lâm Chính nhíu mày.
“Không thì sao?”
A Mai cũng cười nhạo.
Nhưng lúc này.
Vù!
Một khí tức đáng sợ ập đến.
Hai người đều run lên, nhìn phía xa.
Chỉ thấy một bóng người cao lớn xuất hiện ở nơi cách hai người cả trăm mét.
“Đó là?”, A Mai ngây người.
“Không ổn! Là người đọa lạc!”
Triệu Tường thất thanh nói, giọng nói hơi run.
“Thôi xong đời rồi!”
A Mai lẩm bẩm, bỗng quay đầu hét lên với Lâm Chính: “Chạy mau!”