A Mai không biết. Đan dược nhanh chóng tan ra trong bụng. Một luồng khí ấm áp lan khắp người A Mai.
Ngay sau đó những nơi bị thương trong cơ thể nhanh chóng được chữa lành. Các vết thương như đang được tái sinh lại vậy.
Vết thương hồi phục với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được. Một viên đan dược thôi mà có công dụng đáng sợ như vậy sao?
Advertisement
“Đây là thuốc mà Lâm soái ban cho sao?”, Triệu Trường ngạc nhiên hỏi.
“Đúng, đó cũng là thuốc mà Lâm soái luyện chế ra”, Cung Hỉ Vân mỉm cười.
Hai người nhìn nhau, đôi mắt ánh lên vẻ kinh hãi và bàng hoàng.
Advertisement
“Thuốc mà Lâm soái luyện ra có hiệu quả khủng khiếp vậy à?”, A Mai sững sờ.
“Khủng khiếp?”, Cung Hỉ Vân giật mình sau đó mỉm cười: “Thuốc mà mọi người dùng chỉ là thuốc trị thương thông thường thôi”.
“Cái gì? Là thuốc bình thường thôi à?”, A Mai á khẩu.
“Đương nhiên rồi. Vết thương của mọi người không có gì, cần dùng thuốc quá tốt sao?”
Cung Hỉ Vân lắc đầu: “Hồi phục chưa? Hồi phục rồi thì tới đi, Lâm soái đang tìm mọi người đấy”.
Hai người không biết dùng từ gì để miêu tả sự kinh hãi của bản thân. Bọn họ không còn cảm thấy cơn đau trong cơ thể nữa. Khí lực cũng hồi phục nhiều. Họ nhìn nhau, sau đó đi về phía Lâm Chính.
Lúc này Từ Thiên cũng đã xách hai chiếc hòm tới khung vực chính giữa.
Ở đây, ông ta mở hộp ra, bên trong có một miếng da dê và vài món vũ khí. Từ sức mạnh mà những món vũ khí phát ra thì có thể thấy đây không phải những thứ tầm thường.
Hai người liếc nhìn Từ Thiên, rồi lại nhìn người đọa lạc đang nằm như con chó chết thảm dưới đất mà cảm thấy khó thở. Bọn họ nhanh chóng đi tới trước mặt Lâm Chính và cung kính hành lễ.
“Không sao Lâm soái, chúng tôi rất ổn”, Triệu Tường lúng túng cười.
“Không sao là tốt rồi”, Lâm Chính gật đầu.
“Lâm soái hóa ra lợi hại như vậy?”, A Mai ngập ngừng.
“Tôi không hề lợi hại, chút trò vặt mà thôi”, Lâm Chính mỉm cười, hỏi: “Nói cho tôi biết, tổ trưởng của mọi người ở đâu?”
“Tổ trưởng đi bắt Tu La Vương rồi”, A Mai vội vàng nói.
“Bắt Tu La Vương sao?”
Lâm Chính chau mày: “Mọi người chắc khó đối phó với Tu La Vương đúng không. Hơn nữa tôi nghe Lôi Phúc nói, mọi người tới đây vì muốn bắt sống Tu La Vương, thế thì càng khó hơn đấy”
A Mai thở dài, nói ra hết sự tình. Lâm Chính lắc đầu.
“Tôi nói rồi, ở đây không cần mọi người phải lo lắng. Sao mọi người nóng vội thế, không chịu tin tôi”
A Mai nín lặng. Chẳng lẽ lại trách Hứa Chỉ Sương? Không thể trách mà.
Dù sao thì ai mà ngờ một người trẻ như vậy lại có thể trách khống chế được người đọa lạc chứ? Sợ rằng với thực lực của Lâm Chính mà đối đầu với Tu La Vương có khi cũng có thể thắng cũng nên.
“Lâm soái chắc là là đội trưởng sẽ gặp khó khăn, tình hình mà bất lợi thì có khi còn nguy hiểm tới tính mạng. Xin Lâm soái hãy ra tay, cùng chúng tôi đi viện trợ cho đội trưởng. Nếu có Lâm soái giúp đỡ thì chắc chắn Tu La Vương sẽ bị khống chế thôi”, Triệu Tường vội vàng nói.
A Mai nghe thấy vậy cũng vội hùa theo: “Đúng vậy Lâm soái, xin hãy ra tay cùng chúng tôi đi cứu người”.
Thế nhưng Lâm Chính chỉ lắc đầu: “Sợ rằng tôi không đi được”.