Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 4437: “Khốn nạn, giết cho tôi!”.



“Không!”.

Hứa Chỉ Sương kêu lên thảm thiết, cố gắng đẩy sức mạnh trấn áp trên vai mình ra, xông về phía Tu La Vương.

Nhưng sức mạnh của Tu La Vương sao có thể dễ dàng tránh thoát như vậy?

Cô ta chỉ có thể gánh áp lực đó, cất bước gian nan tiến về phía trước.

Ngay cả bước đi cũng khó khăn, đừng nói tới tấn công Tu La Vương.

“Thả A Lực ra!”.

“Chết tiệt! Tao liều mạng với mày!”.

Các đội viên khác nổi giận, gào lên xông về phía trước.

Nhưng Hứa Chỉ Sương biết, nếu cứ tiếp tục như vậy cũng chỉ hi sinh vô ích.

“Về đây hết cho tôi! Mọi người, mau về đây hết cho tôi! Chạy đi, lập tức rời khỏi đây!”.

Hứa Chỉ Sương đỏ cả hai mắt, hét lên.

“Đội trưởng, chẳng lẽ chúng ta không cứu A Lực?”.

Một nữ đội viên đau khổ hỏi.

Advertisement

Cô ta có mối quan hệ rất thân thiết với A Lực, nhìn người yêu rơi vào cảnh nguy hiểm như vậy, đương nhiên cô ta không chịu rời đi như vậy.

“Tôi đã đánh giá thấp thực lực của Tu La Vương, là lỗi của tôi! Nhưng tôi không thể cứ nhìn mọi người hi sinh vô ích! Mọi người rời khỏi đây cho tôi, tôi sẽ cứu A Lực! Mọi người yên tâm!”.

Hứa Chỉ Sương nghiến răng nói.

Bọn họ sửng sốt.

Thật ra bọn họ đều hiểu đội Cấm Vệ không phải là đối thủ của Tu La Vương.

Thực lực của Tu La Vương còn mạnh hơn so với kết quả điều tra của bọn họ.

Đây là hậu quả tin tức không đúng tạo thành!

Cứ tiếp tục tranh đấu thì chắc chắn sẽ không có kết cục tốt, do đó Hứa Chỉ Sương không muốn để bọn họ đi chịu chết.

Nhưng với vai trò đội trưởng đội Cấm Vệ, cô ta phải có lời giải thích cho các đội viên, phải có lời giải thích cho cấp trên.

Bây giờ cô ta chỉ đành liều mạng.

Advertisement

Đội viên có thể chạy!

Cô ta là đội trưởng, cô ta không thể chạy!

“Đội trưởng, chúng tôi không đi, muốn đi thì cùng đi!”.

Zero nghiến chặt răng, nhỏ giọng nói.

“Không sai, cùng lắm liều mạng với Tu La Vương! Không phải chỉ có một cái mạng thôi sao, hai mươi năm sau lại là một hảo hán, ai sợ ai chứ?”.

“Đội trưởng, chẳng lẽ cô muốn chúng tôi lâm trận chạy trốn?”.

Bọn họ hét lên, ý chí chiến đấu mãnh liệt.

“Im lặng hết cho tôi!”.

Hứa Chỉ Sương phẫn nộ hét lên.

Bọn họ ngạc nhiên.

“Nghe đây, mọi người mau đi hết cho tôi, lập tức rời khỏi đây. Liên lạc với cấp trên, phản ánh thực lực chân chính của Tu La Vương với cấp trên, đồng thời xin cấp trên ra lệnh cho long soái rời khỏi Giang Thành! Đây là mệnh lệnh! Nghe rõ chưa?”.

Hứa Chỉ Sương quát lên.

“Nhưng…”.

“Chẳng lẽ các người muốn kháng lệnh hay sao?”.

Hứa Chỉ Sương ngắt lời của đội viên.

Bọn họ ngạc nhiên nhìn cô ta.

“Tôi ra lệnh các người đi không phải để bảo vệ tính mạng các người, cũng không phải muốn các người lâm trận chạy trốn, mà là để các người đi truyền tin tức ở đây, bảo vệ long soái, hiểu chưa? Mạng của chúng ta thì đáng bao nhiêu tiền? Nhưng nếu long soái xảy ra chuyện, các người có biết hậu quả hay không? Lẽ nào các người muốn đội Cấm Vệ chúng ta trở thành tội nhân thiên cổ, tiếng xấu nghìn đời?”.

Hứa Chỉ Sương tức giận mắng.

Lần này mọi người hoàn toàn không biết phải làm thế nào.

“Mau đi cho tôi!”.

Hứa Chỉ Sương mắng, tiếp tục bước về phía Tu La Vương từng bước một.

Lúc này, Tu La Vương đã đặt A Lực lên cỗ máy rỉ sét ở một bên.

Đó là một chiếc máy dùng để cắt vật liệu trong nhà máy, đã rỉ sét.

Nhưng Tu La Vương không quan tâm, sau khi thả A Lực xuống thì cầm vài cây đinh sắt sáng như tuyết ở một bên lên, đâm mạnh vào cơ thể anh ta, đóng đinh A Lực lên cỗ máy.

“A!”.

A Lực đau đớn hét lên.

Người ở xung quanh ông ta đều mỉm cười.

“Người như vậy phải ăn sống mới có mùi vị ngon nhất”.

Tu La Vương ngồi xuống.

Người bên cạnh vội vàng rót trà sạch cho ông ta.

Tu La Vương thành thạo buộc khăn ăn, sau đó cầm dao nĩa, chuẩn bị từ từ cắt A Lực.

A Lực vô cùng đau đớn và hoảng sợ, muốn giãy giụa nhưng cơ thể động đậy sẽ ảnh hưởng đến vết thương, đinh sắt đâm vào trong cơ thể sẽ xé máu thịt của anh ta ra nhiều hơn…

Soạt!

Tu La Vương tao nhã cắt xuống một dao.

Một miếng thịt trên chân A Lực bị cắt xuống.

Tu La Vương chấm máu chảy ra trên chân anh ta, cho vào miệng nhai.

“A… A… A…”.

A Lực đau đến mức toát mồ hôi, cực kỳ đau đớn.

“Quả nhiên ngon miệng”.

Tu La Vương nhắm mắt hưởng thụ.

Mặc dù người ở bên cạnh vẫn còn cười nhưng cũng bị cảnh sởn tóc gáy này làm chấn động.

“Khốn nạn!”.

Hứa Chỉ Sương gào lên, xông tới.

Nhưng cô ta bị áp lực đè nặng, dù tấn công cũng không có bao nhiêu uy lực.

Kiếm bay tới bị cương khí của Tu La Vương chặn lại.

Tu La Vương tao nhã lau miệng, hờ hững nhìn Hứa Chỉ Sương: “Mặc dù hôm nay khẩu vị của tôi không tệ nhưng cũng không thể đồng thời ăn cả hai người, tôi sẽ nhốt cô vào lồng để dành cho bữa đêm”.

Nói xong, Tu La Vương lại vung tay.

Soạt!

Soạt!

Soạt…

Sức mạnh trấn áp trên người Hứa Chỉ Sương đột nhiên tăng thêm mấy chục lần.

Hứa Chỉ Sương không kịp đề phòng, quỳ một gối xuống.

Lúc này cô ta muốn đứng dậy thì đã khó như lên trời.

“Nhốt cô ta vào lồng cho tôi”.

Tu La Vương nói.



“Vâng!”.



Đám người cười hì hì đi về phía Hứa Chỉ Sương.



Hứa Chỉ Sương mở to mắt nhìn ngây ngốc.



Cô ta muốn phản kháng nhưng không kịp nữa.



“Đội trưởng!”.



“Khốn nạn, giết cho tôi!”.



Các đội viên xông tới như phát điên.



Nhưng bọn họ còn không phá được cương khí của Tu La Vương.



Chỉ đành trơ mắt nhìn những người đi theo Tu La Vương tiến đến gần Hứa Chỉ Sương.



Mọi thứ đã thành kết cục định sẵn.



Hứa Chỉ Sương tuyệt vọng nhắm mắt lại, nước mắt rơi xuống.



Vù!



Lúc này, ở phía xa đột nhiên xuất hiện một cột sáng màu vàng, xông thẳng lên trời mây.



Tu La Vương đang định tiếp tục cắt thịt của A Lực chợt mở to mắt, cả người đứng bật dậy.