Hứa Chỉ Sương điên cuồng lao đi. Cô ta biết muốn đoạt được Huyền Hoàng Khoáng Tâm không hề dễ dàng thế nhưng lúc này bọn họ không có đường lui nữa rồi.
Huyền Hoàng Khoáng Tâm mà bị lấy ra thì sẽ gây ra một loạt biến hóa. Núi lửa, động đất, tất cả đều sẽ ập tới.
Tới khi đó sẽ có vố số người chịu khổ. Vô số người mất ích, vô gia đình sẽ không còn. Nghĩ tới đây, Hứa CHỉ Sương cảm thấy đau lòng.
Đôi mắt cô ta đỏ au, cô ta điên cuồng lao về phía trước. Cô ta đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng cho cái chết rồi. Cô ta cảm thấy không còn mặt mũi nào đối diện với người dân nữa. Cũng không còn mặt mũi nào. Lần này cô ta nhất định phải dùng toàn bộ tính mạng để bảo vệ tổ quốc.
Advertisement
Đám đông kích hoạt chân khí, lao đi với tốc độ cực nhanh. Chưa tới mười phút thì họ đã tới nơi.
Hứa Chỉ Sương thở hổn hển. Cô ta nhét một viên đan dược vào miệng, cầm kiếm đi vào trong. Thế nhưng điều khiến cô ta nghi ngờ đó là ở đây không có quá nhiều trược khí, cũng không thấy dấu hiệu của ẩu đả.
Mà ở đây yên lặng tới ghê người. Chuyện gì vậy?
Advertisement
Huyền Hoàng Khoáng Tâm đã xuất hiện rồi.
Theo lý mà nói, tất cả những kẻ đang nằm vòng ngoài Giang Thành đều đổ xô tới đây và đánh nhau để tranh giành Huyền Hoàng Khoáng Tâm rồi mới đúng. Tại sao giờ lại yên lặng như thế này?
“Không đúng”, Hứa Chỉ Sương tái mặt, ra hiệu cho tiểu đội phía sau thận trọng.
Đám đông khom người đi theo cô ta vào trong. Họ đi được vài bước thì Hứa Chỉ Dương giật mình. Những người khác cũng vậy.
Trước khu mỏ Huyền Hoàng Khoáng có vô số bóng hình. Thế nhưng tất cả đều đang quỳ phụp xuống, run rẩy như những con dê nhỏ.
Phía trước những người này là nhóm người xếp hàng. Hình như bọn họ đang chờ đợi điều gì đó. Trong nhóm người đứng phía trước có Triệu Tường và A Mai.
“A Mai?”, Hứa Chỉ Sương vô thức gọi
A Mai nghe thấy thế thì lập tức quay người lại. Thấy Hứa Chỉ Sương, mọi người mừng lắm bèn chạy lại.
“Tổ trưởng không sao chứ? Tốt quá rồi. Cách của Lâm soái quả nhiên là có hiệu quả”, A Mai kích động lắm.
“Cách của Lâm soái sao?”, Hứa Chỉ Sương sững sờ nhìn những người quỳ trước mặt và nhảy lên như một kẻ điên.
Những người này là người của ngoại vực. Trong đó có vài người có thực lực vô cùng khủng khiếp.
“A Mai, ở đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Những người này sao thế?”, Hứa Chỉ Sương bàng hoàng, không kịp phản ứng.
“Đội trưởng, chúng tôi cũng không biết phải nói thế nào”.
A Mai cười khổ, có vẻ khó diễn đạt. Những người khác giật mình.
“Ai đã thần phục những kẻ đó vậy?”
“Ôi trời đó chẳng phải là người đọa lạ sao? Tại sao bọn họ lại quỳ ở đây?”
“A Mai, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Tiếng chất vấn vang lên không ngớt. Chỉ có Hứa Chỉ Sương là ý thức được điều gì đó bèn vội vàng nói: “Phải rồi, không phải bảo mọi người bảo vệ long soái ao? Tu La Vương tới đây chưa? Hắn thế nào rồi?”, có người phản ứng lại bèn hỏi.
Đúng rồi, tại sao không thấy long soái đâu. Nếu như long soái xảy ra chuyện thì đôi Câm vệ bọn họ có chết hàng vạn lần cũng không hết tội.
A Mai nghe thấy vậy thì sững người sau đó nói: “Đội trưởng đi theo tôi”