Giờ phút này, trong lòng Tu La Vương đã dâng lên sát khí ngập trời.
Sỉ nhục!
Đây là sự sỉ nhục to lớn đối với một cường giả danh chấn ngoại vực như hắn.
Đôi mắt Tu La Vương hơi đanh lại, nhưng sắc mặt không thay đổi mấy, thậm chí còn không nhìn ra sự tức giận.
Ngược lại còn khẽ cười.
"Cậu rất tự tin về bản thân sao?".
"Tôi là không tự tin về anh".
Lâm Chính lắc đầu đáp.
"Tôi chỉ muốn lấy mạch khoáng Huyền Hoàng, nếu cậu có thể cho phép tôi lấy thứ này đi, thì tôi có thể hứa với cậu là sẽ yên lặng rời khỏi Long Quốc, trong thời gian này không sát hại bất cứ người nào của Long Quốc".
Advertisement
Tu La Vương mỉm cười nói.
Hắn vừa dứt lời, đám Hứa Chỉ Sương đều giật nảy mình.
Tu La Vương chịu thỏa hiệp rồi!
Cũng có ngày vị hung thần ngoại vực này thỏa hiệp với người khác sao?
Thật là khó tin!
Hứa Chỉ Sương hít sâu một hơi, nhìn Lâm Chính với ánh mắt chấn động.
Advertisement
Đến bây giờ cô ta vẫn chưa hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng có thể bình thản khiến hung thần đáng sợ như Tu La Vương cúi đầu như vậy, thì thủ đoạn chắc chắn không phải tầm thường.
"Hình như anh vẫn chưa hiểu những lời tôi vừa nói".
Lâm Chính nhíu mày, dường như có chút mất kiên nhẫn: "Tôi đang hỏi anh, rốt cuộc bây giờ anh định đầu hàng hay là chống đối?".
"Nếu anh đầu hàng thì lăn lại đây quỳ xuống, nếu chọn chống đối thì tôi sẽ bắt anh lại đây quỳ xuống!".
"Tôi rất không thích thái độ của cậu, hình như cậu rất coi thường tôi?".
Tu La Vương đã thực sự nổi giận.
Hắn chưa bao giờ bị khinh thường như vậy.
Lâm Chính không nói gì, chỉ bình thản nhìn hắn chằm chằm.
Tu La Vương siết chặt nắm tay, sau đó cất bước đi về phía Lâm Chính.
Hắn biết hôm nay mà không ra tay thì không thể lấy được miếng Huyền Hoàng Khoáng Tâm này.
"Vậy thì cho tôi được mở mang về thực lực của cậu đi".
Tu La Vương khẽ gầm lên, đôi mắt đanh lại, cả người như một dòng chảy cuồng bạo, lao về phía Lâm Chính.
Những người đang quỳ đều ngẩng đầu lên, nhìn với ánh mắt kinh hãi.
"Tướng Lâm, anh mau tránh ra!".
Hứa Chỉ Sương lớn tiếng quát, rồi dẫn người xông tới.
Nhưng cô ta vừa cất bước, đã bị A Mai và Triệu Tường ở phía sau kéo lại.
"Các anh làm gì vậy?".
Hứa Chỉ Sương mặt lạnh như sương, lạnh lùng quát hỏi.
Chỉ thấy Triệu Tường khẽ lắc đầu.
A Mai cười chua chát: "Tổ trưởng, cứ giao mọi chuyện ở đây cho tướng Lâm đi".
"Cô nói gì?".
Hứa Chỉ Sương sửng sốt.
Chỉ thấy Lâm Chính đang ngồi trêm ghế, một tay chống đầu, tay còn lại chậm rãi chìa ra, búng một cái.
Vù!
Dòng chảy bá đạo mà Tu La Vương giải phóng lập tức tan biến.
"Cái gì?".
Hứa Chỉ Sương hóa đá tại chỗ.
"Thực lực thế này mà dám đến Long Quốc chúng tôi làm càn?".
Lâm Chính bình thản nói, ngón tay lại khẽ búng, vô cùng nhẹ nhàng tình cảm.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Bốn luồng sức mạnh phi thăng cuồn cuộn tinh thuần nhất đè về phía Tu La Vương như bốn ngọn núi.
Hả?".
Tu La Vương bị dọa cho tái mặt, vội vàng dừng bước, giơ hai bàn tay lên cao, chống lại sức mạnh phi thăng đang giáng xuống.
Tuy hắn nổi tiếng hung hãn, nhưng dù sao cũng không phải là thần tiên.
Lục Địa Thần Tiên như Lâm Chính hiện giờ đã không còn coi loài người như hắn ra gì nữa.
Tiên nhân ở trên, chúng sinh đều là phàm tục.
Trong mắt tiên đâu có phân cao thấp.
Bốp!
Bốp!
Bốp!
Cùng với những âm thanh nặng nề vang lên, thân thể của Tu La Vương dần còng rạp xuống, hai chân cũng lún xuống đất từng chút một.
Tất cả người của đội Cấm Vệ đều trố mắt ra nhìn.
Cho dù là những người ngoại vực đang quỳ dưới đất thì cũng há hốc miệng.
Thực ra có một số người đã có ý định phản kháng.
Chỉ cần Tu La Vương có thể chống lại Lâm Chính, thì bọn họ sẽ đứng lên phản kháng, liên thủ với Tu La Vương đối phó với người này.
Nhưng bây giờ xem ra, bọn họ mơ mộng hão huyền quá rồi.