Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 4459: "Thống soái, sao lại làm vậy?"



“Đây có phải là dị hoả không?”

Cảm nhận được sức mạnh của ngọn lửa rực cháy trước mặt, gã cao thủ hống hách trước đó sợ đến mức ngồi phịch xuống đất, không đứng dậy được.

Những người bị nhấn chìm trong ngọn lửa thậm chí không kịp hét lên thì đã biến thành tro bụi.

Thật đáng sợ!

"Anh chọn đầu hàng hay là chết?"

Lâm Chính hạ tay xuống, thờ ơ hỏi.

Kẻ địch đều run rẩy, không biết phải làm sao.

"Tôi hiểu rồi!"

Lâm Chính gật đầu: "Là một quân nhân, yêu cầu các người đầu hàng là sỉ nhục! Tôi không nên nói như vậy, nếu đã như vậy, tôi sẽ tận lực!"

Advertisement

Nói rồi, Lâm Chính kêu gọi sức mạnh Lạc Linh Huyết và sức mạnh phi thăng đến cực hạn, mái tóc đen của anh đột nhiên chuyển sang màu trắng, từ cơ thể anh bắn ra những đường văn đáng sợ.

Khí tức của tiên nhân lúc này không ngừng xoay quanh anh.

Anh nhảy lên không trung và giáng một chưởng vào đám đông dày đặc bên dưới.

Đoàng! !

Sức mạnh phi thăng như lửa đột nhiên giáng xuống, đập vào đỉnh núi.

Núi rung chuyển dữ dội, mặt đất cũng rung chuyển theo.

Advertisement

Nơi sức mạnh phi thăng giáng xuống bùng cháy dữ dội rồi biến thành tro tàn.

Với một chưởng này, ít nhất đã có gần một nghìn quân địch bị giết.

Tất cả quân địch đều chết lặng.

Đây là loại sức mạnh gì vậy?

Đây là sức mạnh của con người sao?

Lâm Chính không chút thương xót, lạnh lùng nhìn chằm chằm vô số bóng người phía dưới, vung tay điên cuồng, sức mạnh phi thăng như nước lũ quét qua.

Bùm!

Bùm!

Bùm!

Đoàng!

Toàn bộ đỉnh Nam Sơn giờ đã biến thành một cỗ máy xay thịt khổng lồ.

Vô số quân địch đã bị tiêu diệt bởi sức mạnh phi thăng đang gầm thét dữ dội kia.

Ngọn núi sụp đổ.

Mặt trời và mặt trăng như mất đi ánh sáng.

Quân địch ban nãy còn đang tấn công pháo đài giờ đã dừng lại, quay đầu ngơ ngác nhìn về phía đỉnh Nam Sơn.

Hàng vạn con mắt đều tập trung vào bóng người phía trên đỉnh núi đang tỏa ra ánh sáng như thần thánh.

“Bên ngoài có chuyện gì thế?”

"Tại sao những kẻ này không tấn công?"

"Thống soái! Có vẻ như chúng đang rút lui!"

Những người trong pháo đài vui sướng reo lên.

“Có lẽ nào quân tiếp viện đã đến rồi?”

Thống soái vui mừng khôn xiết, lập tức chạy tới mở cửa nhìn ra ngoài.

Nhưng từ vị trí này không thể nhìn thấy toàn cảnh núi Nam Sơn.

Chỉ có thể nhìn thấy quân địch ở bên ngoài, tất cả đều nhìn về hướng đỉnh núi Nam Sơn.

Điều này khiến vị thống soái cảm thấy rất khó hiểu.

Hướng đỉnh núi Nam Sơn không phải là hướng hành quân của quân cứu viện, cho dù viện binh đến cũng sẽ không đi từ phía đó.

Họ đang nhìn cái gì vậy?

Và tại sao bên ngoài lại có sự náo động lớn như vậy?

Lẽ nào có không quân chi viện?

Không đúng!

Chi viện hàng không không thể dùng cho chiến trường phía Bắc, dù sao kẻ thù có rất nhiều siêu cao thủ có thể nhảy cao tới mười nghìn mét để đập nát máy bay chiến đấu.

Vậy âm thanh đó là gì?



Những kẻ đó đã nhìn thấy gì?



Thống soái nheo mắt lại, nghiến răng nghiến lợi, đột nhiên quay đầu nói: "Mở cửa pháo đài!"



"Thống soái, sao lại làm vậy?"



Mọi người đều bị sốc.



"Đừng nói nhảm nữa, nhanh chóng mở pháo đài! Bên ngoài nhất định có viện binh của chúng ta, nhanh chóng phối hợp cùng viện binh chiến đấu!"



Thống soái nghiêm giọng hét lớn.



Thời cơ chiến đấu đã tới.



Trong tình thế tuyệt vọng này, ông ta không muốn bỏ lỡ cơ hội.



Mọi người không dám trái lệnh, chỉ có thể nghe theo thống soái.



Chẳng mấy chốc, cánh cổng pháo đài mở ra.



Tất cả các chiến sĩ ở cứ điểm số 3 trong pháo đài đều lao ra ngoài.



Nhưng khi bọn họ vừa chạy ra khỏi pháo đài, chuẩn bị tử chiến với kẻ địch thì không khỏi tò mò, ai nấy đều dừng lại.



Ánh mắt họ đổ dồn về phía đỉnh núi Nam Sơn.



Bất kể là ai, vào lúc này đều đứng chôn chân như hóa đá