Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 4462: Nhìn rất thảm hại.



Rattlesnake sửng sốt, nhìn về phía bên cạnh Chó Sói.

Chỉ thấy chỗ đó vẽ nguệch vẽ ngoạc.

Tuy được vẽ bằng máu, nhìn như những phù chú cực kì quỷ dị, nhưng nhìn không ra có sức sát thương gì.

"Thứ này có thể đối phó với thần y Lâm kia sao? Tôi dắt hai con chó ra tè ở đây cũng còn đẹp hơn anh vẽ".

Rattlesnake run rẩy hỏi với vẻ nghi ngờ.

Advertisement

"Anh thì hiểu gì chứ? Đây là cấm thuật tôi học được ở Long Quốc, anh chỉ cần làm theo lời tôi nói, dụ tên họ Lâm kia đến đây. Chờ tôi bắt được hắn, đám quân cứ điểm số 3 kia mất người chủ chốt, đánh bại bọn chúng chỉ là chuyện sớm muộn thôi".

Chó Sói bình thản nói.

Giọng nói tràn ngập tự tin.

"Nhưng tên đó đáng sợ lắm! Hắn tùy tiện đánh một chiêu đã giết được hơn trăm người, tôi mà qua đó thì còn trở về được sao?".

Advertisement

Rattlesnake run cầm cập hỏi.

"Sao? Sợ rồi à? Long Quốc có câu liều thì ăn nhiều, Rattlesnake, anh muốn bán mạng cho Forever Night cả đời, hay là muốn vinh hoa phú quý cả đời? Anh tự chọn đi, cơ hội chỉ dành cho những người có chuẩn bị".

Chó Sói lại nói.

Rattlesnake cúi đầu suy nghĩ, một lát sau liền cắn răng: "Tôi đi tìm quan chỉ huy".

Dứt lời liền quay ngoắt người chạy lên sườn núi.

Lúc này, quan chỉ huy vẫn đang bận rộn điều binh khiển tướng, ý đồ ngăn cản quân cứ điểm số 3 quật ngược lại.

Thấy Rattlesnake tới, ông ta không khỏi có chút tức giận.

"Chắc không phải các cậu định lâm trận bỏ chạy đấy chứ? Tôi nói cho các cậu biết, người của Forever Night các cậu đã ra chiến trường thì chính là chiến sĩ của tôi. Chưa đánh xong trận này thì các cậu không được phép đi đâu cả".

Quan chỉ huy râu quai nón lạnh lùng nói.

"Thống soái Jason, ông nhầm rồi, không phải tôi lâm trận bỏ chạy, tôi chỉ muốn ông phái một đội quân cho tôi, tôi định ngăn cản đám người kia lại".

Rattlesnake cung kính nói.

"Ồ?".

Quan chỉ huy râu quai nón vô cùng kinh ngạc, thấy Rattlesnake chủ động ra trận liền lạnh lùng hừ một tiếng: "Được, tôi cho cậu một đội quân! Nghe đây, nếu không ngăn cản được đám người đó, tôi sẽ xử lý cậu theo quân pháp!".

"Thống soái yên tâm ạ".

Rattlesnake nặn ra một nụ cười, nhanh chóng dẫn đội quân nghìn người xông về phía Lâm Chính.



Đội quân một nghìn người này là những chiến sĩ có năng lực tác chiến mạnh nhất trong quân Man Vệ.



Bọn họ vũ trang đầy đủ, súng ống áo giáp đều là loại tiên tiến nhất.



Khi lại gần phía Lâm Chính, liền đánh nhau túi bụi với mười mấy chiến sĩ cứ điểm đã được cường hóa kia.



Rattlesnake không dám tiến lại quá gần, mà dừng ở nơi cách Lâm Chính một kilomet, sau đó lấy hơi gào lên: "Anh Lâm, còn nhớ tôi không?".



Lâm Chính nghe thấy thế, liền nhìn về phía Rattlesnake.



"Không ngờ anh cũng có mặt ở đây, xem ra màn sáng của cứ điểm số 3 không thể mở được là kiệt tác của Forever Night các anh?".



Lâm Chính bình thản nói.



"Anh Lâm, có Forever Night chúng tôi ở đây, thì anh không thắng được trận chiến này đâu. Anh chỉ có bị chúng tôi giẫm đạp dưới chân, chỉ có trở thành hòn đá kê chân cho chúng tôi lên đỉnh cao thôi! Anh Lâm, anh kém lắm!".



Rattlesnake nheo mắt cười khẩy, lời nói đầy mỉa mai.



Lâm Chính nhíu mày, không chút chần chừ giơ tay lên chộp về phía Rattlesnake.



Rattlesnake cả kinh, vội vàng kéo hai chiến sĩ ở bên cạnh ra đằng trước mình làm lá chắn, sau đó quay đầu bỏ chạy.



Nhìn rất thảm hại.



"Sở dĩ tôi tha cho các anh là vì Dạ Vương đã hứa chỉ cần tôi không giết các anh, ông ta sẽ không can thiệp vào chiến sự Bắc Cảnh. Không ngờ ông ta lại lật lọng, đáng lẽ tôi không nên tin ông ta mới phải. Thế nên hôm nay, tôi sẽ lấy mạng anh!".



Lâm Chính khẽ quát, tung người nhảy lên, truy sát Rattlesnake.