Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 4464: "Xin lỗi, tôi không muốn biết".



"Cái gì?".

Chó Sói trợn to mắt nhìn vào đôi mắt của Lâm Chính, vẻ mặt đầy chấn động và khó tin.

Luồng thần quang này chắc chắn không phải võ sĩ bình thường có thể có được.

"Lẽ nào đây là khí trường của Lục Địa Thần Tiên?".

Chó Sói cảm thấy da đầu tê dại, trong lòng sợ hãi, một luồng khí lạnh xộc lên đỉnh đầu.

Hắn là người Long Quốc, từng nghe người ta nhắc đến cảnh giới trong truyền thuyết này.

Hắn không dám tin.

Advertisement

Thế nhưng bây giờ, ngoại trừ cảnh giới trong truyền thuyết kia, thì không có bất cứ cảnh giới nào có thể xứng với thực lực mà Lâm Chính thi triển lúc này.

"Thảo nào người này tự nhận là thần, thảo nào..."

Chó Sói lắp bắp, đôi mắt đầy sợ hãi.

Hắn không dám chần chừ, vội vàng lùi lại, tiếp tục huy động cấm chú Huyết Ma.

Trong kết giới màu máu khổng lồ tách ra rất nhiều bàn tay hóa từ ma khí, hung ác đánh về phía Lâm Chính.

Nhưng Lâm Chính phớt lờ chúng, cơ thể trầm xuống, quanh người bắn ra màn sáng lưu ly điểm ngũ sắc.

Advertisement

Những màn sáng do sức mạnh phi thăng hóa thành giống như lồng khí hộ thể, bao quanh Lâm Chính và Rattlesnake đã bị anh bắt, không ngừng xoay tròn.

Một tay Lâm Chính túm Rattlesnake, lăng không hạ xuống, lao thẳng về phía Chó Sói.

Huyết thủ như móng vuốt ác ma đánh mạnh về phía Lâm Chính, nhưng không phá được màn sáng lưu ly này.

Chó Sói cả kinh, lùi lại liên tục, lại vận huyết chú tế ra rất nhiều huyết thủ, tạo thành một chiếc thuẫn bằng huyết thủ, ngăn cản Lâm Chính.

Nhưng...

Thuẫn huyết thủ vừa xuất hiện, đã bị Lâm Chính búng ngón tay bắn ra một luồng sức mạnh phi thăng, trong chớp mắt đã xuyên qua.

Sức mạnh của đôi bên chênh lệch nhau quá nhiều!

Chó Sói trợn to hai mắt, toàn thân run rẩy.

Cấm chú Huyết Ma mà hắn lấy làm kiêu ngạo chẳng làm gì được Lâm Chính.

"Không đúng, chắc chắn là sức mạnh của cấm chú chưa đủ mạnh! Chắc chắn là như vậy!".

Đôi môi Chó Sói tái mét, điên cuồng huy động cấm chú.

Chỉ thấy máu tươi của vô số thi thể từ bốn phương tám hướng như được dẫn dắt, không ngừng ùa về phía lá chắn khổng lồ này.

Màu đỏ tươi của lá chắn lại càng yêu dị hơn, sức mạnh của huyết chú tăng vọt.

"Chết đi!".

Chó Sói gầm lên, giơ tay cách không chộp một cái.

Ầm!

Một con sóng máu lập tức bắn tới phía trước người Lâm Chính, sóng máu nhanh chóng hóa thành một bàn tay khổng lồ, chộp lấy anh.

Ánh mắt Lâm Chính đanh lại, bất ngờ tấn công về phía trước, dùng cơ thể phá tan bàn tay kia, trong chớp mắt đã tới trước mặt Chó Sói.

Chó Sói vội vàng rút dao ở hông ra, đâm về phía Lâm Chính.

Keng!

Con dao như đâm phải sắt thép, phát ra âm thanh chói tai, sau đó gãy đôi.

"Cái gì?".

Chó Sói trợn mắt há mồm.

Pặp!

Lâm Chính bóp cổ Chó Sói, nhấc bổng hắn lên.

Chó Sói điên cuồng giãy giụa, muốn thoát khỏi sự kìm kẹp của Lâm Chính, nhưng vô ích.



"Thân là người Long Quốc, anh theo đuổi danh lợi thì tôi không phản đối, nhưng nếu anh quay lại tàn sát đồng bào, thì tôi không thể tha thứ được".



"Đừng giết tôi! Tôi có tình báo quan trọng muốn nói với anh, chỉ cần anh thả tôi ra, anh muốn biết gì tôi cũng có thể nói cho anh biết".



Chó Sói bám lấy cổ tay Lâm Chính, khó nhọc kêu lên.



"Xin lỗi, tôi không muốn biết".



Lâm Chính lạnh lùng nói, sau đó bỗng dưng phát lực.



Rắc!



Chó Sói bị bẻ gãy cổ.



Sau đó.



Ầm!



Cơ thể hắn nổ tung, sức mạnh phi thăng nghiền nát thân xác của hắn.



Đầu của Chó Sói rơi xuống, một đám sương máu chậm rãi tỏa ra.



Chó Sói đã chết!



Rattlesnake ở bên cạnh lập tức hóa đá.



Ánh mắt hắn dâng lên sự sợ hãi vô tận.