Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 4466: Người của bọn mày đâu?".



"Sao lại thế này?".

"Không! Không thể nào!".

"Tướng Lâm! Anh đâu rồi?".

"Tướng Lâm!".

Hứa Chỉ Sương dáo dác nhìn xung quanh.

Trong ngoài cứ điểm số 3 toàn là thi thể, tuy hầu hết là của quân Man Vệ, nhưng các chiến sĩ Long Quốc tử trận cũng không phải là ít.

Chứng kiến cảnh tượng đáng sợ này, trái tim Hứa Chỉ Sương như muốn vọt lên tận họng.

Advertisement

Lâm Chính không thấy tung tích, nếu anh có mệnh hệ gì thì chính là trời sập.

Dù sao thân phận long soái của anh cũng rành rành ở đó.

Nếu long soái chết trận, thì đây chắc chắn sẽ là đả kích mang tính hủy diệt đối với sĩ khí của quân đội Long Quốc.

Hứa Chỉ Sương vội vàng tìm kiếm thi thể của Lâm Chính.

Nhưng tìm một hồi vẫn không thấy đâu.

Advertisement

Hơn nữa, điều khiến cô ta vô cùng khó hiểu là tại sao cứ điểm số 3 không một bóng người?

Nếu phản quân tấn công cứ điểm số 3 và giành được thắng lợi, thì chắc hẳn sẽ chiếm luôn nơi này, xây dựng phòng ngự.

Nếu cứ điểm số 3 đánh lui phản quân, thì nơi này cũng nên có thủ quân mới phải.

Nhưng màn sáng không thể mở được, chỉ dựa vào binh lực của cứ điểm số 3 mà muốn giữ được nơi này thì đúng là khó hơn lên trời.

Hứa Chỉ Sương tìm kiếm một lượt, phát hiện quả thực không một bóng người, thế là cũng không giấu giếm nữa, nghênh ngang tìm kiếm manh mối.

Cô ta kiểm tra thiết bị màn sáng.

"Bị con người phá hoại, xem ra thủ quân của cứ điểm số 3 lành ít dữ nhiều rồi".

Hứa Chỉ Sương lẩm bẩm.

Tu!

Tiếng tù và du dương vang lên.

Chỉ thấy rất nhiều quân Bắc Cảnh xuất hiện ở bên ngoài cứ điểm số 3.

Bọn họ ùa về phía này như thác lũ.

Chẳng mấy chốc, cả cứ điểm số 3 đã bị đội quân đông đảo này bao vây chặt chẽ, giọt nước cũng không lọt.

"Tổ trưởng Hứa!".

Đại thống lĩnh Trình Sơn Hà nhanh chân đi tới, đanh mắt nhìn thi thể chồng chất xung quanh, rồi lại nhìn về phía đỉnh núi Nam Sơn nát vụn cách đó không xa, trầm giọng nói: "Rốt cuộc ở đây xảy ra chuyện gì vậy? Quân cứ điểm số 3 đâu? Quân địch đâu?".

"Đại thống lĩnh, tôi cũng không biết nữa, lúc tôi đến nơi, chỗ này ngoài các thi thể ra thì không còn một ai".

Hứa Chỉ Sương nói với vẻ nghiêm trọng: "Đại thống lĩnh, liệu có phải quân địch biết trước chúng ta chi viện cho nơi này, nên bất ngờ rút quân không?".

Trình Sơn Hà trầm ngâm một lát, ngoảnh sang nói: "Phái ngay người đi điều tra, tìm kiếm trong phạm vi trăm dặm quanh đây, nếu thấy bóng dáng kẻ địch, thì báo ngay tin cho tôi, phải bắt sống!".

"Rõ, đại thống lĩnh!".

Mấy đội quân lập tức xuất kích.

"Đại thống lĩnh, ở đây có người còn sống!".

Đúng lúc này, một chiến sĩ cao giọng kêu lên.

Mọi người vội nhìn về phía đó.

Chỉ thấy mấy chiến sĩ lôi một quân Man Vệ toàn thân đầy máu, vẻ mặt sợ hãi ra khỏi đống thi thể.



Hắn bị thương vùng bụng, tuy nghiêm trọng nhưng không đến mức mất mạng.



Quân đội vội vàng xông tới chữa trị đơn giản.



Binh sĩ Man Vệ hoàn hồn lại.



"Người của bọn mày đâu?".



Một thống lĩnh đi tới, quát hỏi đầy hung thần ác sát.



Binh sĩ Man Vệ sửng sốt, sau đó vẻ mặt lại càng sợ hãi hơn, lắp bắp nói.



"Ác ma... Ác ma... Trong số bọn mày có ác ma... Bọn mày là ác ma..."



Mọi người nhíu mày, không hiểu gì cả.



"Mẹ kiếp, mày bị điên à?".



Chiến sĩ kia tát cho binh sĩ Man Vệ một cái, sau đó chĩa súng vào đầu hắn, tức giận gầm lên: "Mau nói thật cho tao biết, nếu không tao bắn chết mày!".



Nhìn họng súng đen ngòm, binh sĩ Man Vệ kia mới tỉnh táo đôi chút, nhưng toàn thân vẫn run lên bần bật.



"Chẳng... chẳng phải người của bọn tao đã bị bọn mày đánh lui rồi sao?".



"Đánh lui?".



Tất cả đều há hốc miệng.