Lâm Chính ra hiệu cho mọi người ngồi xuống, sau đó đi vào phòng hội nghị, nói: “Đại thống lĩnh, tôi đã thẩm vấn tên tù binh của ‘Forever Night’, theo lời khai của anh ta, An Thanh thống soái đã điều toàn bộ quân An Thanh, vốn định chiếm đóng cứ điểm thứ ba, dùng nó làm nơi đóng quân, lập đồn trú nhằm chọc thủng phòng tuyến của quân Bắc Cảnh, nhưng tôi nghĩ rằng có lẽ ông ta đã nhận được tin thua trận của quân Man Vệ nên đã rút lui hơn phân nửa về Mã Nhi Cốc, nếu đại thống lĩnh bất ngờ ra quân tấn công, chưa chắc đã có lợi”.
“Cậu nói có lý! Cứ điểm thứ ba đó rất quan trọng, chắc chắn An Thanh sẽ điều một đội quân lớn đến đó đóng quân, bây giờ quân Man Vệ đã bại trận, đại quân An Thanh chắc chắn sẽ rút lui về Mã Nhi Cốc, tướng Lâm, là do tôi không cân nhắc kỹ lưỡng”.
Trình Sơn Hà gật đầu, nghiêng đầu nói: “Truyền lệnh xuống dưới, bố trí ổn thỏa việc phòng thủ, đại quân sẽ xây dựng trại tạm thời ở đây, đợi đến khi màn sáng được sửa chữa xong, chúng ta sẽ rút lui về căn cứ”.
“Rõ!”
Advertisement
Các chiến sĩ tỏ ra thất vọng, nhưng họ lại không thể làm được gì.
Lâm Chính bày ra vẻ mặt kỳ lạ: “Đại thống lĩnh, đã đến đây rồi, tại sao lại phải cố thủ ở nơi này?”
“Tạm thời màn sáng vẫn chưa thể sửa được, nếu dẫn quân rời đi, chắc chắn nơi này không thể giữ được nữa, chỉ có thể cử quân lực hùng hậu đến đó đóng quân!”
Trình Sơn Hà gật đầu.
“Tại sao lại không tấn công?”
“Tấn công?”
Advertisement
Trình Sơn Hà hơi sửng sốt một lúc, ngạc nhiên nhìn Lâm Chính: “Tướng Lâm, không phải là cậu vừa nói không thể tùy tiện tấn công vào Mã Nhi Cốc ư? Tại sao giờ lại muốn chúng tôi tấn công nữa?”
“Tôi nói là tấn công, chứ không phải tấn công vào Mã Nhi Cốc!”
Lâm Chính lắc đầu nói.
“Ra vậy”.
Trình Sơn Hà giật mình, chợt nghĩ đến điều gì đó, hơi thở dồn dập hơn, kinh ngạc nhìn về phía Lâm Chính.
“Đội quân của An Thanh đã tập trung về Mã Nhi Cốc với ý định cố thủ ở đó, vậy căn cứ của bọn chúng chắc chắn sẽ trống không, nếu chúng ta ra quân tấn công vào căn cứ của bọn chúng thì toàn bộ quân An Thanh ắt sẽ tan rã, tình thế chiến trường Bắc Cảnh sẽ hoàn toàn đảo ngược!”, Lâm Chính thong thả nói.
Vừa nói xong, tất cả chiến sĩ đang ngồi đều vô cùng sợ hãi.
“Tấn công vào căn cứ của quân An Thanh sao? Việc này là không thể! Con đường duy nhất để đến căn cứ của quân An Thanh là phải đi qua Mã Nhi Cốc, nếu chúng ta không chiếm được Mã Nhi Cốc thì căn bản không thể đến hang ổ của bọn chúng!”
Thống lĩnh ở bên cạnh lập tức lắc đầu, bác bỏ đề nghị của Lâm Chính.
“Tôi đã xem bản đồ rồi, có thể đi qua từ Cương Sơn Lĩnh”.
Lâm Chính nói.
Mọi người trố mắt nhìn nhau bằng ánh mắt chứa đầy vẻ ngạc nhiên.
Một lúc sau, Trình Sơn Hà lắc đầu nói: “Tướng Lâm, cậu có biết Cương Sơn Lĩnh không?”
“Nghe nói địa hình nơi đó rất nguy hiểm, tôi cũng đã xem bản đồ, có lẽ là rất nguy hiểm, nhưng đối với quân Bắc Cảnh mà nói thì đó chẳng là cái thá gì cả, muốn vượt qua rất dễ dàng, thứ tôi lo lắng lúc này là quân An Thanh đang đóng quân ở Cương Sơn Lĩnh, dù sao phía bên kia của Cương Sơn Lĩnh cũng là căn cứ của quân An Thanh, nếu khoảng cách quá gần, bọn họ chắc chắn sẽ đề phòng”.
Lâm Chính nói.
“Ha ha ha”.
Trình Sơn Hà cười lớn, vẫy tay liên tục nói: “Tướng Lâm yên tâm đi, không có ai phòng thủ ở Cương Sơn Lĩnh, không chỉ có thế, ở trên Cương Sơn Lĩnh không có bất kỳ người nào cả!”
“Tại sao?”
Lâm Chính cau mày hỏi.
“Vì ở trên Cương Sơn Lĩnh có rất nhiều chướng khí tự nhiên, độc tính của chướng khí tự nhiên này cao nhất trên thế giới, chỉ cần hít vào một hơi thì cho dù cậu là ai đi nữa cũng đều sẽ chết ngay tại chỗ, cho dù tôi hít phải nó tôi cũng không thể chịu được một phút! Muốn vượt qua Cương Sơn Lĩnh để tấn công vào hang ổ của quân An Thanh sao? Chẳng khác gì lội qua suối vàng!”
Trình Sơn Hà lắc đầu cười khổ, vẻ mặt đầy bất lực.
Lâm Chính im lặng.
Lâm Chính nhìn vào chiếc bàn cát đặt bên phải phòng hội nghị, nhẹ nhàng nói: “Chướng khí chỉ nằm trên đỉnh núi thôi đúng không?”
“Đúng vậy, chỉ có ở trên đỉnh núi thôi”.
“Vậy thì tại sao chúng ta không đi dưới núi? Đây có phải là mô hình bản đồ địa hình của Cương Sơn Lĩnh không? Tôi thấy khu vực này rất yếu, nếu chúng ta mở một con đường ở đây, thì chẳng phải chúng ta sẽ vượt qua được Cương Sơn Lĩnh rồi hay sao?”
Lâm Chính chỉ vào phía dưới của mô hình ở bên cạnh nói.
Vừa nói xong, người ở trong phòng hội nghị lại bật cười.
Nhiều thống lĩnh khác cũng không nhịn được mà cười mỉm.
Trình Sơn Hà lạnh lùng nhìn chằm chằm vào các thống lĩnh.
Lúc này mọi người mới ngừng cười.
“Tướng Lâm, có vẻ như cậu không biết một chút gì về tình hình chiến trường Bắc Cảnh của chúng tôi rồi, cậu có biết tại sao ngọn núi này được gọi là Cương Sơn Lĩnh không? Đó là do bên trong ngọn núi đó có một loại đá vonfram đen cực kỳ hiếm thấy, loại đá vonfram đen này cực kỳ cứng cáp, thậm chí nó còn cứng hơn cả kim cương, nếu chúng ta muốn đào một đường hầm dưới chân núi, e rằng cũng phải mất đến một năm, hẳn là cậu đã hiểu ý tôi rồi có đúng không?”
Trình Sơn Hà lạnh lùng nói.
Đào đường hầm mất một năm, chỉ sợ lúc đường hầm được khai thông, quân An Thanh đã chọc thủng phòng tuyến Bắc Cảnh rồi.
Lâm Chính im lặng.
“Tướng Lâm, cảm ơn cậu vì đã cứu cánh kịp lúc, nếu không thì cứ điểm thứ ba đã mất, tôi đại diện cho quân Bắc Cảnh gửi lời cảm ơn chân thành đến cậu, cậu cũng đã mệt rồi, hãy để đội trưởng Hứa đưa cậu trở về, có chúng tôi ở đây, Bắc Cảnh sẽ không gặp vấn đề gì đâu!”
Trình Sơn Hà cười nói.
Từ góc độ của ông ta, dù sao Lâm Chính cũng không phải là người của quân đội, cũng không biết hình hình ở chiến tường, ở lại chỗ này cũng không thể giúp ích được gì nhiều mà còn khiến anh gặp phải nguy hiểm.
Xét về việc bảo vệ, Trình Sơn Hà hy vọng Lâm Chính có thể rời khỏi tiền tuyến càng nhanh càng tốt.
Nếu không, long soái của quốc gia gặp phải chuyện gì đó, ông ta chỉ có thể lấy cái chết tạ lỗi.
“Tướng Lâm, chúng ta đi thôi”.
Hứa Chỉ Sương hiểu ý của Trình Sơn Hà, lập tức đi lên phía trước.
“Đại thống lĩnh, tôi muốn đến xem Cương Sơn Lĩnh”.
Lúc này, Lâm Chính đột nhiên ngẩng đầu lên nói.
“Tướng Lâm?”
Trình Sơn Hà ngẩn người.
“Tôi nghĩ có lẽ tôi sẽ giúp mấy người xuyên thủng Cương Sơn Lĩnh! Không thể bỏ lỡ cơ hội như thế này được, Đại thống lĩnh, ông hãy lập tức huy động binh lính lên đường với tôi!”