“Đại nhân, không hay rồi đại nhân. Đội quân của chúng ta ở trung bộ đã bị tấn công rồi”, một thành viên của quân An Thanh lái chiếc xe việt dã lao tới báo cáo.
“Cái gì?”
An Thanh lập tức dừng xe, kéo kính xuống quát: “ Có quân của biên giới phía Bắc tấn công đội quân ở trung bộ của chúng ta sao?”
“Vâng đại nhân”, người thống lĩnh gật đầu.
“Một lũ vô dụng”.
Advertisement
An Thanh giáng xuống một cú đấm. Người thống lĩnh kia lập tức ngã ra đất, mũi vẹo sang một bên, máu chảy ròng ròng.
“Kẻ địch đã tấn công tới khu vực giữa rồi mà còn không biết phản công à? Ngoài ra lũ tình báo làm cái trò gì vậy mà không nắm được tí tin tức nào thế?”, An Thanh tức giận chất vấn.
“Đại nhân, đúng là trước đó chúng tôi không thấy đối phương. Tôi đoán, đối phương có khả năng là đi theo đường vực Trụy Ưng tới đây”.
“Vực Trụy Ưng sao?”, An Thanh chau mày lập tức lấy lại bình tĩnh và suy nghĩ: “Nghe đây đội quân số 9 tới 17 bọc hậu, dựng hàng phòng ngự ở đây, tiêu diệt đội quân tới từ vực Trụy Ưng cho tôi. Đợi sau khi tiêu diệt xong bọn họ lập tức chặn đội quân chủ lực của chúng tấn công tới”.
Advertisement
“Đại nhân, ý của đại nhân là đội quân tới trước kia là để chặn chúng ta sao?”
“Dù là vậy thì mọi người cũng ở đây kéo dài thời gian cho tôi. Tôi đưa một nhóm tới khu vực đóng quân bắt long soái đã”.
“Vâng đại nhân”.
An Thanh phất tay, những chiếc xe việt dã lại lao đi.
Phía bên vách Trụy Ưng, phó thống soái hạ lệnh, hai bên bắt đầu giao đấu.
Lúc ban đầu quân của An Thanh bị đánh vô cùng chật vật, nhưng sau đó họ đã kịp phản ứng, tiến công và tạo áp lực với phía bên phó thống soái.
Bọn họ không dám liều, chỉ dựa vào địa hình để đánh lại quân địch. Thế nhưng đánh mãi rồi họ phát hiện ra có gì đó không ổn.
Quân địch bắt đầu gia tăng phòng ngự, tìm nơi ẩn núp chĩa họng súng về phía bên này. Không chỉ có vậy, vài chiếc xe tăng thiết giáp cũng bắt đầu lái tới.
“Tình hình không được ổn rồi phó thống soái”.
“Hình như bọn họ không định bỏ chạy mà muốn đấu với chúng ta đến cùng vậy”, những người chiến sĩ tái mặt trố mắt.
“Đấu đến cùng thì đấu đến cùng. Ai sợ ai chứ?”
Phó thống soái bặm môi, chộp lấy một cây súng, đợi lắp đạn rồi quỳ xuống quát lớn: “Nghe đây, hôm nay dù có mất mạng cũng không được buông tha cho đám tạp chủng này”.
“Vâng”, đám đông gầm lên, quyết chiến tới cùng.
Phía An Thanh thì đã tới vùng đóng quân với tầm 20 nghìn quân.
Các loại vũ khí thiết bị không mang theo nhiều. Dù là như vậy thì việc 20 nghìn người di chuyển cũng đủ để khiến mặt đất chấn động.
Lang Võ đứng canh bên ngoài thấy vậy bèn hô lên với Lâm Chính: “Lâm soái, đám người An Thanh tới rồi”.
“Chuẩn bị xong cả chưa?”, Lâm Chính nói.
“Đã xong cả rồi ạ”
“Vậy tốt. Đợi chúng tới gần tầm 50 mét thì kích hoạt chiến đấu”.
“Vâng”.
Lang Võ gật đầu, cầm súng lên, nhắm thẳng về phía trước.
Lúc này ngay phía trước là những thứ bao bùn đen xì. Những thứ này bốc ra mùi thối khủng khiếp. Thế nhưng đám người An Thanh do đang sốt ruột nên chẳng thèm quan tâm, cứ thế lao tới
“Tới rồi”, Lang Võ tim đập thình thịch.
70 mét
60 mét
50 mét
Bùm...Lang Võ nã đạn bắn thẳng vào những cái bao.
Lửa bắt đầu bùng cháy. Đám người An Thanh vừa lao vào thì đã bị lửa bao vậy. 20 nghìn quân khựng người, hoang mang không biết làm gì.