Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 4493: “Ẩn sóng tín hiệu sao?”



“Khẳng định tất cả các địa điểm đều liên hệ được chứ?”, người thiếu niên dần lấy lại bình tĩnh và hỏi.

Thấy điều gì đó không ổn, người ở đâu dây bên kia cũng nhận ra bèn chau mày: “Hắc hoàng đại nhân, cậu cảm thấy có vấn đề gì sao?”

“Một người có thể can dự vào cuộc chiến của biên giới phía Bắc, nếu muốn đối phó với Forever Night thì không thể nào im hơi lâu như vậy được. Nếu họ mà muốn thì chắc chắn chúng ta đã xảy ra chuyện rồi. Giờ các nơi điều liên hệ được thì có nghĩa là đối phương đã trà trộn vào căn cứ địa của chúng ta rồi”.

“Chắc chắn ở đây có người của thần y Lâm”

Đầu dây bên kia nín thở.

Advertisement

Đúng vậy. Bọn họ nhận được tình báo, vị thần y Lâm đó đã rời khỏi chiến trường, đi về đâu thì không biết.

Thế nhưng hiện tại không có dấu hiện gì là anh đã trở về Long Quốc. Dù sao thì tai mắt của Forever Night ở Long Quốc cũng không ít mà.

Nếu như Lâm Chính không quay trở về Long Quốc mà ở ngoại vực thì chắc chắn là anh có mục đích khác. Chắc chắn là nhằm vào Forever Night.

Advertisement

“Xem ra cuộc điện thoại trước đó của cấp trên với Lâm Chính đã khiến anh tức giận nên đã ra tay với Forever Night rồi”.

Bên kia cũng chợt hiểu ra bèn bặm môi với vẻ tức giận: “Chưa ai dám khiên chiến với Forever Night. Người này chắc chắn phải xử lý”.

“Người này không dễ gì đối phó đâu Tạm thời thông tin về người này quá ít. Tôi cũng phải cắt đứt tín hiểu ở đây, nghiên cứu người này. Còn về phía Forever Night mau sắp xếp đối sách để phản công”.

Người thiếu niên gằn giọng: “Ý kiến của tôi là điều Thiên Nga Đen về, nếu không dựa vào đám vô dụng hiện tại của Forever Night thì chưa chắc đã đối phó được đâu”.

“Thiên Nga Đen sao?”

Giọng bên kia run rẩy, rõ ràng đối phương định nói gì đó nhưng người thiếu niên đã tắt máy.

Lâm Chính lúc này đang ngồi ở khu vực tạm đóng của Forever Night ở sâu 5m dưới lòng đất. Căn cứ này không chỉ có màn hình theo dõi toàn thành phố mà còn kết nối thông tin với tổng bộ.

Đương nhiên điều khiến người khác phải ngạc nhiên là khu vực căn cứ dưới lòng đất này có tới ba con đường thoát thân.

“Minh chủ, tầng lớp cấp cao của Forever Night vừa ra lệnh, chúng ta sẽ phải báo cáo với thượng cấp về những gì họi nói nhưng trước mắt không biết là việc báo cáo có chính xác hay không”.

Một người đàn ông trung niên đeo kính nhìn máy tính trước mặt nói.

Đó chính là Tiết tường. Lâm Chính vốn định điều tiết Tường tới chỗ Từ Chính để tham gia vào việc nghiên cứu long mạch nhưng để đối phó Forever Night thì anh đã điều Tiết Tường tới đây.

Lâm Chính nghe thấy vậy bèn nhìn mấy thành viên của Forever Night và nói: “Nếu các người chỉ cần nói sai một chút thôi thì các người sẽ không chết nhưng tôi đảm bảo các người cả đời còn lại sẽ sống trong cảnh sống không bằng chết đấy”.



“Anh Lâm yên tâm, tất cả những gì chúng tôi nói đều là sự thật. Chúng tôi không hề lừa anh”.



“Chắc chắn là không”, bọn họ run rẩy.



Lâm Chính liếc nhìn họ sau đó nhìn Tiết Tường: “Điều tra ra những địa điểm khác chưa?”



“Cậu Lâm, đã điều tra ra rồi, số liệu thể hiện các điểm phân bố của Forever Night nhiều hơn sáu điểm so với những gì chúng ta điều tra trước đó”.



“Có thể xác định được vị trí của tổng bộ chưa?”



“Hiện tại vẫn chưa xác định chính xác được địa điểm của tổng bộ, bọn họ ẩn tín hiệu rồi”



“Ẩn sóng tín hiệu sao?”



“Nếu chúng ta tiến hành quét thông tin toàn bộ khu vực thì sẽ chậm hơn nhưng có thể xác định được vị trị đại khái của tổng bộ bọn chúng”, Tiết Tường lập tức giải thích.



“Không cần, như vậy dễ lộ lắm. Đối phương đã sở hữu kỹ thuật ẩn sóng tín hiệu thì chắc chắn là có thiên tài trợ giúp. Đến cả màn sáng ở chiến trường biên giới phía Bắc mà họ còn dễ dàng phá hủy thì làm vậy chúng ta sẽ bị bại lộ mất”.



“Cái gì cơ ạ? Màn sáng bị chúng phá sao ạ?”



Tiết Tường kinh hãi. Là một trong những thành viên có kỹ thuật hàng đầu Long Quốc thì màn sáng có ý nghĩa gì ông ta nắm rất rõ.



“Cậu có biết ai làm không?”, Tiết Tường vội hỏi.



Lâm Chính vuốt cằm: “Theo như tôi được biết thì là một người tên Hắc Hoàng”.



Dứt lời, Tiết Tường tái mặt, suýt ngã khỏi ghế: “Hắc Hoàng?”