Lần này thì tất cả mọi người đã hiểu ra. Hóa ra đây là kế hoạch thay máu lần này của tổng bộ. Bọn họ điều vài người từ toàn bộ các chi nhánh tới đây. Bất luận trong số vài người của mỗi chi nhánh này có người của Lâm Chính hay không thì dù là chính nhánh bị Lâm Chính kiểm soát, bọn họ cũng sẽ nêu tên anh ra.
Quả nhiên, Sâm Hồng đã định như thế. Không thể phủ nhận thủ đoạn này của Forever Night thật sự cao minh. Làm thế này dễ hơn đi điều tra nhiều.
Sâm Hồng nhìn màn sương khói khủng khiếp và biết được bà lão không hề nói đùa. Lâm Chính nhìn thấu tâm tư của Sâm Hồng bèn điềm đạm nói: “Nghĩ kỹ đi, trước khi có thể vạch trần được tôi thì anh đã chết bao nhiêu lần rồi?”
Sâm Hồng run rẩy, nặn ra một nụ cười: “Đại nhân hiểu lầm rồi, sao tôi có thể vạch trần cậu được chứ? Chỉ là...tình hình trước mặt quá bất lợi cho tôi...không nghĩ cách thì sợ rằng tôi sẽ chết ở đây mất...”
Advertisement
“Không sao, chúng ta sẽ không chết”, Lâm Chính nói.
“Đại nhân có cách sao?”
“Có?”
“Cách gì ạ?”
Advertisement
“Đợi đi”.
“Ơ...”, Sâm Hồng không biết phải làm sao.
“Sao thế, không có ai nói à?”, bà lão nhìn đám đông.
Tất cả đều tái mặt, run rẩy. Nụ cười trên mặt bà ta càng lúc càng quỷ dị: “Nếu như các người không chịu nói ra thì tôi đành phải dựa vào mình vậy”.
Nói xong bà ta vung cây gậy trong tay lên. Tiếng gió kỳ lạ vang lên. Sau đó sương máu bắt đầu lan vào khu vực trung tâm.
“Á”.
Đám đông phát ra tiếng kêu kinh hãi. Bọn họ vội vàng lùi vào. Những người đứng giữa bị ép tới mức cứng ngắc.
“Nói rồi không sao đâu, đừng sợ”, anh điềm đạm trả lời.
“Thế nhưng...”, Sâm Hồng vẫn sợ tới mức hai chân mềm nhũn.
“Á”
“Đừng...”
Lúc này có tiếng kêu thảm thiết vang lên. Đám người vòng ngoài cùng đã tiếp xúc với màn sương máu.
Bọn họ giống như băng tan ra, lập tức hóa thành vũng máu. Những người sống sót lùi vào trong, tới mức những người ở chính giữa bị ép tới nát...
Sâm Hồng nhìn thấy cảnh tượng đó thì đầu óc trống không. Đám đông đang gào thét...
Bọn họ đang phải trả giá cho Forever Night. Còn những người đứng ngoài lớp sương máu thì...Bọn họ giống như đang thưởng thức một buổi biểu diễn sống động vậy...
Sâm Hồng cảm thấy ớn lạnh.
“Giờ đã biết bộ mặt thật của Forever Night chưa? Giờ đã biết các người có chỗ đứng thế nào trong tổ chức này chưa? Trong mắt họ các người không bằng cả con sâu cái kiến. Không đáng một hào”, Lâm Chính thản nhiên nói.
Từng lời nói như nhát dao đâm vào ngực Sâm Hồng.
Lâm Chính nhìn hắn rồi sau đó giơ tay lên: “Tôi biết ai là gián điệp”
Bà lão nghe thấy vậy thì dừng dịch chuyển lớp sương máu và nhìn về phía Lâm Chính. Sâm Hồng bàng hoàng nhìn anh.