Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 4532: “Chết tiệt thật”.



Đám người Hakuoh im lặng. Toàn bộ tiểu độ Thiên Sa đã dồn hết sức tấn công rồi.

Lần tấn công này không khác gì bom hạt nhân. Có thể phạm vi tàn phá không lớn nhưng sức tàn phá thì cũng tương đương. Ít nhất thì nếu là con người sẽ chết chắc.

“Kết thúc rồi. Chắc chắn là kết thúc rồi”, có người run rẩy nói.

“Không hổ danh là đội quân siêu cấp tốn hàng trăm tỉ tệ do nước Mỹ Kiên đầu tư. Thủ đoạn của tiểu đội Thiên Sa thật khiến cho người ta không thể tin được”, Thiên Sứ Tình Yêu lầm bầm, đầu óc ong ong cả lên. Cô ta vẫn chưa thể hoàn hồn trước thủ đoạn tấn công này.

“Đi thôi”, Hakuoh khẽ nói: “Đây là vùng đất thị phi. Gã đó chết rồi thì chúng ta cũng không cần ở lại làm gì nữa”

Advertisement

Thiên Sứ Tình Yêu gật đầu. Bọn họ định rời đi. Đúng lúc này Hakuoh nhìn thấy thứ gì đó bèn lắp bắp lên tiếng: “Không thể nào”.

“Sao thế?”, Thiên Sứ Tình Yêu ngước nhìn theo .

Khi lớp ánh sáng dần biến mất thì một bóng hình từ từ xuất hiện trong tầm mắt của đám đông. Không phải ai khác mà chính là Lâm Chính.

Advertisement

“Cái gì?”, cô ta bàng hoàng.

Toàn bộ tiểu độ Thiên Sa cũng hóa đá. Bọn họ nằm ra đất, ngẩng đầu nhìn với vẻ thất kinh. Lâm Chính thở dốc, sức mạnh phi thăng đã bị tiêu hao không ít, thế nhưng cơ thể anh chẳng hề hấn gì.

Đòn tấn công vừa rồi hầu như chẳng thể khiến anh bị thương.

“Sao có thể như vậy được chứ. Ánh sáng phán quyết không có tác dụng gì với anh ta sao?", Huyết Sa trố tròn mắt, lầm bầm.

“Thượng đế bỏ rơi chúng ta thật sao?”, Hổ Sa cũng run rẩy nói.

“Tại sao chứ?”, Kình Sa như kẻ mất hồn. Những người khác cũng cảm thấy không thể chấp nhận được.

Lâm Chính phủi bụi trên vai, từ từ bước ra khỏi đại trận. Đại trận đã không còn.

Tiểu đội Thiên Sa cũng kiệt sức, không thể tiếp tục chiến đấu được nữa. Huyết Sa tuyệt vọng nhìn Lâm Chính và từ từ nhắm mắt lại.

Bọn họ đã hết sức rồi.

Họ biết đối đầu với một kẻ địch như thế này thì họ không có cơ hội chiến thắng, thậm chí còn không có cả cơ hội bỏ chạy nữa.

Thứ chờ đợi họ giờ đây chính là cái chết. Lâm Chính bước tới trước mặt Huyết Sa, lấy điện thoại từ người hắn ra.

Chỉ có một số điện thoại duy nhất. Anh ấn gọi.



Vài giây sau, một điệu cười vang lên: “Đội trưởng Huyết Sa, gọi điện cho tôi nhanh vậy cơ à, xem ra nhiệm vụ đã hoàn thành rồi đúng không, chúc mừng mọi người nhé”.



“Là Jon à?”, Lâm Chính lên tiếng.



Dứt lời, đầu dây bên kia chìm vào im lặng. Một lúc sau giọng nói của Jon mới lại vang lên: “Cậu là ai? Tiểu đội Thiên Sa làm sao rồi? Bọn họ thất bại rồi sao?”



“Đúng vậy”, Lâm Chính cầm điện thoại điềm đạm nói: “Tính tôi không tốt, thù dai. Bọn họ thất bại nhưng chuyện này vẫn chưa kết thúc đâu”.



Nói xong anh siết điện thoại.



Rắc! Chiếc điện thoại vỡ vụn.



“Còn lời trăn trối nào nữa không?”, Lâm Chính nhìn Huyết Sa, điềm đạm nói.



“Đúng là châm biếm. Đây là câu mà chúng tôi hay nói với bọn họ”, Huyết Sa cười chua chát.



“Kẻ đi săn và con mồi vốn không có gì khác biệt. Người thua thì là con mồi người thắng là kẻ đi săn thôi”, Lâm Chính nói.



“Vì vậy hôm nay chúng tôi trở thành con mồi rồi”



Huyết Sa nhắm mắt: “Chết tiệt thật”.



“Sẽ không đau đớn đâu”, Lâm Chính điềm đạm nói rồi ấn tay xuống



Vụt...



Ngọn lửa bùng lên, nuốt gọn đám đông.