Mọi người trong đội Cấm Vệ lên xe do nguyên thống sắp xếp và đi về phía địa điểm xảy ra vụ việc.
Mọi người đều vô cùng lo lắng và tim đập rất nhanh.
"Đội trưởng, chúng ta thật sự có thể thuyết phục được người đó sao?"
Trên xe, A Mai cẩn trọng hỏi Hứa Chỉ Sương bên cạnh.
Hứa Chỉ Sương hít sâu một hơi, yên lặng lắc đầu.
Cô ta cũng không dám chắc.
Mặc dù nghe nói rằng người kia đến từ Long Quốc nhưng điều đó không có nghĩa họ chắc chắn sẽ thành công.
Nếu đối phương là một kẻ tàn bạo, bọn họ đi chuyến này chẳng khác nào đâm đầu vào chỗ chết.
Advertisement
Dù sao Hứa Chỉ Sương cũng hiểu nước Dick nhất định không còn cách nào đối phó với đối phương nên mới tìm tới mình.
Bằng không, nước Dick làm sao có thể ngoan ngoãn giao nộp hai trăm tấn dầu?
"Chúng ta chỉ có thể đi từng bước một!"
Hứa Chỉ Sương khàn khàn giọng nói.
Đây là nhiệm vụ được cấp trên giao, cho nên bắt buộc phải thực hiện.
Advertisement
Nếu thuyết phục được đối phương thì đương nhiên mọi chuyện sẽ ổn thỏa.
Nhưng nếu không thể thuyết phục thì phải chạy càng nhanh càng tốt, nếu không thể chạy trốn thì chỉ đành nạp mạng!
"Đội trưởng, chúng ta không thể đi tới đâu hay tới đó, nếu sau đó thật sự không thể thuyết phục được, chỉ sợ chúng ta cũng không giữ được cái mạng!"
Lúc này, Zero đang ngồi ở ghế phụ, sắc mặt tái nhợt, ngẩng đầu lẩm bẩm.
Mọi người đều giật mình.
“Zero, ý cậu là gì?”
Hứa Chỉ Sương cau mày hỏi.
Zero không nói gì mà đưa chiếc máy tính bảng trong tay cho Hứa Chỉ Sương.
Hứa Chỉ Sương nhìn vào màn hình, sắc mặt thay đổi đáng kể, đôi mắt bỗng chốc mở to.
"Đội trưởng, có chuyện gì vậy?"
Mọi người xung quanh ngạc nhiên hỏi.
"Nguyên thống không nói cho chúng ta biết toàn bộ sự thật! Bọn họ cầu xin nước Mĩ Kiên giúp đỡ. Nước Mĩ Kiên đã phái tiểu đội Thiên Sa đi xử lý người đó".
Hứa Chỉ Sương thấp giọng nói.
"Cái gì?"
A Mai, Triệu Tường và những người khác đều choáng váng.
“Không phải điều đó có nghĩa là người kia coi như xong đời rồi sao?”
Triệu Tường ngơ ngác hỏi.
Tiểu đội Thiên Sa có sức chiến đấu mạnh đến mức nào thì những người trong đội Cấm Vệ là rõ nhất.
Bởi họ từng giao đấu với tiểu đội này.
Lực lượng này có thể nói là tập hợp những công nghệ tiên tiến nhất và những thiên tài giỏi nhất nước Mĩ Kiên, sức chiến đấu của họ vượt xa sức tưởng tượng.
Tuy nhiên, Hứa Chỉ Sương liên tục lắc đầu.
"Đội Thiên Sa bị tiêu diệt rồi!"
Một câu nói đơn giản ngay lập tức làm đông cứng bầu không khí trong xe.
Mọi người ngơ ngác nhìn Hứa Chỉ Sương như mất hồn, nhất thời không nói nên lời.
Không biết bao lâu sau, giọng A Mai run rẩy hỏi:
"Cả tiểu đội bị tiêu diệt sao? Đội trưởng không nhầm đấy chứ?"
"Việc này đã được đăng trên web đen, do Hakuoh đăng lên. Hakuoh sẽ không nói dối, chuyện này mọi người đều biết".
Hứa Chỉ Sương khàn giọng nói: “Mà xét thái độ hiện giờ của nước Dick, nếu đội Thiên Sa không bị tiêu diệt, bọn họ làm sao có thể tới cầu xin chúng ta?”
Mọi người không nói nên lời, mặt ai nấy sa sầm lại.
Nếu ngay cả đội Thiên Sa cũng bị đối phương tiêu diệt, chắc chắn bọn họ cũng không thể nào chạy thoát.
Kétt!
Lúc này xe đột ngột dừng lại.
"Đội trưởng Hứa, người đó ở phía trước mười dặm, xe không thể tới gần hơn, bước tiếp theo mọi người phải tự xoay xở rồi!"
Tài xế cúi đầu trịnh trọng nói rồi xuống xe, lên một chiếc xe khác rồi đi thẳng.
Các thành viên của đội Cấm Vệ lần lượt bước ra khỏi xe, ngơ ngác nhìn nhau.
"Mọi người đừng lo lắng quá. Hãy đợi ở đây. Tôi sẽ đi kiểm tra phía trước trước!"
Hứa Chỉ Sương trầm giọng nói, đi về phía trước.
"Đội trưởng! Cô đang nói cái gì vậy? Sao cô có thể đi một mình được?"
"Chúng tôi sẽ không bỏ rơi đội trưởng!"
"Chúng ta phải đi cùng nhau!"
Các thành viên của đội Cấm Vệ lần lượt lên tiếng, sau đó tất cả đều đi theo Hứa Chỉ Sương.
Hứa Chỉ Sương nhìn mọi người, lắc đầu thở dài, dũng cảm đi về phía trước.