Các diễn viên múa ba lê trên sân khấu mỉm cười lui vào hậu trường, trong tràng pháo tay nồng nhiệt, một người dẫn chương trình ăn mặc lịch sự, để chòm râu xoăn, trông như một quý ông, nhanh chân đi lên sân khấu.
"Xin cảm ơn sự theo dõi của các quý ông quý bà, tôi nghĩ chắc hẳn mọi người đều đang nóng lòng muốn xem màn biểu diễn tiếp theo đúng không? Tiếp theo sẽ là một vở ca kịch được nhà hát kịch chúng tôi chuẩn bị kĩ càng, do đại sư Xavi đạo diễn, xin mời quý vị thưởng thức!".
Giọng nói không ngừng trầm bổng của người dẫn chương trình khuấy động bầu không khí.
Sau đó cả sân khấu có sự thay đổi, chiếc rèm ở phía sau từ từ kéo ra, một sân khấu tuyệt đẹp bày đầy đạo cụ xuất hiện trước mắt mọi người.
Là nhà hát kịch lớn nhất Thánh Thành, sân khấu này có giá trị hơn 30 triệu tệ, bên dưới sân khấu toàn là ô bí mật, có thể dễ dàng chuyển đổi cảnh.
Chỉ là sân khấu đã sẵn sàng mà không thấy diễn viên đâu.
Người dẫn chương trình sửng sốt.
Nhưng tố chất trình độ cao khiến anh ta lập tức cầm micro lên để điều tiết hiện trường.
"Chắc là tiếng vỗ tay của chúng ta chưa đủ nồng nhiệt! Bây giờ, xin mời người biểu diễn của chúng ta lên sân khấu!".
Bên dưới lại vang lên tiếng vỗ tay như sấm dậy.
Nhưng... vẫn không ai lên sân khấu.
Advertisement
Lần này thì người dẫn chương trình cũng có chút lúng túng, vội vàng hỏi nhân viên công tác bên cạnh xem có chuyện gì.
Nhưng đúng lúc này, hậu trường bỗng vang lên tiếng xôn xao.
Sau đó, hai bóng người chậm rãi đi lên sân khấu.
Mọi người lập tức đưa mắt nhìn.
Hai người trên sân khấu chính là Nguyệt Sênh và Lina.
Lúc này, một người mặc trang phục của vu nữ, một người mặc trang phục của nữ kỵ sĩ, đứng trên sân khấu với vẻ lo lắng căng thẳng.
Các khán giả đều không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, không biết bọn họ định diễn vở gì, nhưng vẫn vỗ tay nhiệt tình.
Người dẫn chương trình ngây ra như phỗng, nhìn hai bóng người trên sân khấu, ngoảnh sang hỏi: "Diễn tập trước đó có bọn họ không?".
Advertisement
"Hình như... không có".
"Vậy bọn họ là ai?".
"Việc này... tôi không biết..."
"Chết tiệt! Mau ra hậu trường xem thế nào, rốt cuộc có chuyện gì vậy? Đại sư Xavi đâu?".
Người dẫn chương trình có chút tức giận nói.
Nhưng hình như tiết mục biểu diễn đã bắt đầu, người dẫn chương trình cũng không tiện lên sân khấu nữa, chỉ cầu mong tiết mục không bị phá hỏng.
Đúng lúc này, Lina rút thanh kiếm kỵ sĩ bên hông ra, chiến đấu với Nguyệt Sênh đang cầm trượng vu sư.
Vẻ mặt của hai người căng thẳng, tay chân cứng ngắc, nhưng chiến đấu vẫn ra dáng.
Có thể nhìn ra được hai người có chút nền tảng võ công.
Tuy mọi người không biết hai người đang diễn vở gì, nhưng vẫn xem say sưa.
"Tôn thượng, tôi không hiểu lắm... Rốt cuộc bọn họ đang làm gì vậy?".
Thiên Nga Đen đang ở trong phòng bao cũng cảm thấy khó hiểu.
Lâm Chính đứng dậy, rời khỏi phòng bao.
"Cậu Lâm?".
"Tôn thượng?".
Thiên Nga Đen và lão Vito vội đi theo.
Chỉ thấy Lâm Chính rời khỏi phòng bao liền đến ngồi luôn vào ghế số 13.
Vé của ghế này đã được Hailey mua, do người của ông ta không đến được nên vẫn bỏ trống.
Lâm Chính ngồi xuống ghế, mắt sáng như đuốc, nhìn chằm chằm sân khấu.
Lão Vito và Thiên Nga Đen đều kinh ngạc nhìn.
Cùng với cuộc chiến của hai người trên sân khấu, cuối cùng bầu không khí cũng đến lúc sôi trào nhất.
Bốp!
Kiếm kỵ sĩ và trượng vu sư va chạm với nhau.
Sau đó hai người đều tách ra, thở hổn hển.
"Tuyệt vời!".
"Hay quá!".
"Đúng là trận đấu đặc sắc!".
Tất cả khán giả đứng lên vỗ tay.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính lại nhắm hai mắt, không biết đang làm gì.
Một lát sau, anh mở bừng mắt, nhìn về phía khán giả ở tầng hai.
Cùng lúc đó, chỗ khán giả cũng có một đôi mắt kinh hãi nhìn về phía anh, sau đó chủ nhân của đôi mắt lập tức đứng lên, xoay người bỏ chạy.
"Là Hắc Hoàng!".
Thiên Nga Đen nhìn theo ánh mắt của Lâm Chính, cũng tóm được bóng dáng của Hắc Hoàng, lập tức tung người nhảy lên đuổi theo.
Nhưng đúng lúc này.
Rè rè!
Trong nhà hát kịch bỗng vang lên một âm thanh bén nhọn chói tai.
Dường như tất cả các thiết bị điện tử trong nhà hát kịch bị hỏng, cùng phát ra tiếng kêu.
Ngay cả Thiên Nga Đen cũng không chịu nổi âm thanh này, không khỏi che tai, ngã từ trên không trung xuống.
Tất cả khán giả cũng che tai ngồi xổm xuống.
Lâm Chính thấy thế, lập tức đứng dậy định đuổi theo.
Nhưng anh vừa xoay người, tiếng kêu đã biến mất.
Sau đó, một đám đàn ông áo đen chặn ở phía trước bọn họ.
Bọn họ vừa che tai vừa bao vây đám Lâm Chính và Vito, trầm giọng nói: "Mời các ông đi theo chúng tôi".
Lâm Chính hơi nhíu mày, nhìn Hắc Hoàng đã biến mất trong đám người ở phía xa, bình thản nói: "Ông Vito, ông có thể giải quyết được không?".
"Cậu Lâm, cậu có thể đi bất cứ lúc nào, ở đây cứ giao cho tôi".
Lão Vito trầm giọng đáp, bàn tay đã sờ vào khẩu súng trong túi.
Hóa ra ông ta không thể ngăn cản buổi biểu diễn, nhưng Lâm Chính đã nói là rất quan trọng, nên ông ta đã phái cấp dưới cầm súng vào khống chế hậu trường, để Nguyệt Sênh và Lina lên sân khấu.
Lâm Chính nhìn ông ta lắc đầu, bình tĩnh nói: "Thôi để đó cho tôi!".
Dứt lời, Lâm Chính giơ bàn tay lên cách không chộp một cái.
Rắc! Rắc! Rắc!
Tất cả súng ở hông những người áo đen này đều biến thành bột mịn.