"Lâm Chính! Em sai rồi! Em sai thật rồi! Em đáng chết! Em không phải là người! Hu hu hu!".
Tô Tiểu Khuynh vừa lau nước mắt vừa khóc nói.
Nước mắt không thể ngừng được, như giọt trân châu chảy qua kẽ tay cô ấy.
Sau một hồi hỏi han, thì chân tướng mới rõ ràng.
Hóa ra tất cả là do đám bạn học của Tô Tiểu Khuynh gây ra.
Advertisement
Hôm qua sau khi có kết quả thi, Tô Tiểu Khuynh và một đám bạn học đỗ được vào trường đại học lý tưởng của mình, liền hẹn nhau đến quán bar chúc mừng.
Bình thường Tô Tiểu Khuynh rất ngoan ngoãn, chưa bao giờ đến những nơi như thế này, nhưng hiếm khi có chuyện vui như vậy, đồng thời cũng có tâm lý vô cùng tò mò về nơi đó, nên cô ấy đã đồng ý.
Mấy bạn học vào quán bar uống thử rượu, Tô Tiểu Khuynh không biết uống rượu, do bị bạn học xúi giục nên cũng uống mấy ngụm, có chút chếnh choáng.
Tô Dư biết chuyện này liền đến ngay quán bar tìm em gái để đưa về.
Advertisement
Nhưng bạn học của Tô Tiểu Khuynh lại không chịu.
Hóa ra trong đám bạn học này có một nam sinh tên Cận Thiếu Long vẫn luôn rất thích Tô Tiểu Khuynh, lúc đi học từng tỏ tình mấy lần nhưng đều bị từ chối.
Lần này đến quán bar chúc mừng là do hắn đề nghị.
Hắn vốn định chuốc say Tô Tiểu Khuynh, sau đó gạo nấu thành cơm. Bây giờ Tô Tiểu Khuynh đã chếnh choáng hơi men, hắn đang định ra tay hành sự, sao có thể cam lòng để Tô Dư đưa đi chứ?
Thế là hai bên xảy ra tranh chấp.
Tô Dư là đại minh tinh đang nổi tiếng, ra vào nơi như quán bar đương nhiên không tiện, thế nên tối qua lúc đến tìm Tô Tiểu Khuynh cũng đã cải trang, đeo mũ, khẩu trang, kính râm, người bên cạnh không hề biết đây là Tô Dư.
Nhưng Tô Tiểu Khuynh lại gọi cô ta là "chị", Tô Tiểu Khuynh chỉ có một người chị là Tô Dư, sao bạn học của cô ấy lại không biết được chứ?
Nhưng bọn họ giả vờ không biết, không cho Tô Dư đưa Tô Tiểu Khuynh đi, sau đó hai bên xảy ra mâu thuẫn.
Tuy Tô Dư là người trưởng thành, nhưng cũng không phải là đối thủ của đám nam nữ thanh niên này. Vật lộn một hồi, cô ta bị Cận Thiếu Long dùng chai rượu đập vào cánh tay và đầu, sau đó gục trong vũng máu, được người của quán bar gọi cấp cứu đưa tới bệnh viện.
Thấy chị mình bị thương nhập viện, Tô Tiểu Khuynh cũng tỉnh cả rượu, khóc suốt đến tận bây giờ.
Còn đám bạn học của cô ấy thì giờ này không thấy tăm tích đâu.
"Đúng là coi trời bằng vung!".
Tô Nhu ở trong phòng nghe thấy lời kể của Tô Thái với Lâm Chính, tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
"Muốn trách phải trách con ranh chết tiệt này! Tất cả là tại nó!".
Lưu Mãn San tức điên lên, vừa khóc vừa xông tới, định đánh Tô Tiểu Khuynh.
Lâm Chính vội ngăn Lưu Mãn San lại, trầm giọng nói: "Chuyện đã xảy ra rồi, bà trách Tiểu Khuynh cũng vô ích, việc cần làm bây giờ là xử lý chuyện này, việc dạy dỗ Tiểu Khuynh để sau đi".
Lưu Mãn San nấc lên một cái, lại nghẹn ngào khóc.
Tô Tiểu Khuynh dựa lưng vào cửa phòng, nước mắt không ngừng trào ra.
Đúng lúc này, có mấy người đến gần phòng bệnh.
"Xin hỏi các ông là phụ huynh của Tô Tiểu Khuynh sao?".
Một giọng nói rất nghiêm túc vang lên.
Mọi người sửng sốt, đều ngoảnh sang nhìn.
Chỉ thấy mấy người đàn ông đàn bà trung niên ăn mặc đẹp đẽ dẫn theo mấy cô cậu thanh niên mười tám, mười chín tuổi tới trước phòng bệnh.
Tô Tiểu Khuynh nhìn bọn họ, sắc mặt trắng bệch, sợ đến mức lùi lại liên tục.
"Các ông bà là..."
Tô Thái nhìn bọn họ với ánh mắt kỳ quái.
"Ồ, chắc ông là bố của Tô Tiểu Khuynh đúng không? Tôi là Cận Cường, chú của Thiếu Long, mấy người này đều là bạn cùng lớp của Tô Tiểu Khuynh và phụ huynh bọn chúng".
Người đàn ông trung niên dẫn đầu mặc vest thẳng thớm, bình thản giới thiệu.