Người phụ nữ trung niên này tên là Hoàng Thu Di, là Quỷ Kiến Sầu trứ danh của Kỳ Dược Phòng, bà ta có thành kiến rất nghiêm trọng. Đối với những học sinh thiên phú dị bẩm, thành tích xuất sắc thì thái độ rất hòa nhã, nhưng đối với những người thiên phú bình thường không đánh thì chửi, không chút nương tay. Học sinh bình thường đều rất sợ bà ta.
"Cô Hoàng, cô đến rồi ạ", La Phú Vinh nặn ra nụ cười, bước tới nói.
"Phú Vinh, cô được em gọi tới kiểm tra tình hình của phòng tuyển thủ này. Chẳng phải em nói phòng này trật tự chỉnh tề, có thể bầu làm phòng tuyển thủ tiêu chuẩn sao? Sao lại đánh nhau loạn xạ lên thế này? Còn ra thể thống gì nữa?", giảng sư Hoàng quát, sắc mặt vô cùng giận dữ.
Mọi người xung quanh nghe thấy thế đều hiểu ra.
Lâm Chính cũng bừng tỉnh.
Chắc hẳn đây là cái bẫy của La Phú Vinh.
Giảng sư Hoàng do La Phú Vinh gọi tới, tức là hắn biết tỏng bà ta sẽ đến. Hắn biết bà ta sẽ đến nhưng vẫn bảo người xử lý "Mặc Tiểu Vũ", hắn muốn làm gì đây… Rõ ràng là muốn chụp mũ đánh nhau ẩu đả cho "Mặc Tiểu Vũ".
Quy củ của Kỳ Dược Phòng vô cùng nghiêm khắc, dám đánh nhau gây sự ở đây, nếu xác thực tội danh thì chắc chắn sẽ bị đuổi khỏi Kỳ Dược Phòng.
La Phú Vinh thật là thâm độc.
Cho một bài học mà hắn nói chính là đuổi Mặc Tiểu Vũ khỏi Kỳ Dược Phòng… Đúng là quá độc ác!
Không ít người nhìn về phía La Phú Vinh, ánh mắt lộ vẻ sợ hãi.
Còn La Phú Vinh cũng không khiến mọi người thất vọng.
Hắn giơ tay lên, chỉ về phía Lâm Chính nói: "Cô Hoàng, cô hãy phân xử đi, Mặc Tiểu Vũ này vô duyên vô cớ đánh các bạn học khác, cô phải làm chủ cho các bạn".
"Đánh nhau?".
Cô Hoàng lập tức trừng mắt nhìn Lâm Chính, nổi trận lôi đình: "Mặc Tiểu Vũ, có chuyện này sao?".
"Đương nhiên là không, La Phú Vinh nói dối", Lâm Chính thẳng thừng đáp.
"Khốn kiếp, giảng sư Hoàng đang ở đây mà cậu dám ăn nói lung tung sao?", La Phú Vinh ngoạc miệng chửi bới, sau đó nói với các học sinh xung quanh: "Các bạn học, vừa rồi có phải các cậu nhìn thấy Mặc Tiểu Vũ đánh đám Lưu Kiều như phát điên không?".
"Đúng vậy".
Các học sinh đồng thanh trả lời.
"Cô Hoàng, cô phải làm chủ cho bọn em, trừng phạt thằng súc sinh Mặc Tiểu Vũ này. Lúc đầu cậu ta đánh Lưu Kiều, em nhảy vào can, thì cậu ta đánh cả em".
"Cô Hoàng, Mặc Tiểu Vũ bị điên rồi! Rất có thể tinh thần cậu ta không được bình thường!".
"Giữ lại một tên điên như vậy ở Kỳ Dược Phòng chúng ta chắc chắn sẽ là tai họa".
"Nếu cậu ta xuất hiện ở cuộc thi lần này, thì e là sẽ làm trò cười cho thiên hạ".
"Đúng vậy, phải khống chế cậu ta lại".
“Đúng, phải khống chế lại”.
Những học sinh tự xưng là bị đánh kia ai nấy đều hậm hực nói.
Thậm chí có người còn xắn tay áo, cởi áo khoác ngoài, để lộ vết bầm dưới lớp quần áo.
Lâm Chính sửng sốt.
Anh không hề động vào bọn họ, tại sao trên người họ lại có vết thương chứ?
Lẽ nào… để hãm hại anh mà La Phú Vinh tự gây ra vết thương từ trước sao?
Lâm Chính vô cùng ngạc nhiên.
Còn Thiên Mạch đang đứng ở góc cửa, yên lặng chứng kiến cảnh này.
"Lâm Chính, để xem lần này anh ứng phó với mọi chuyện kiểu gì?", Thiên Mạch lẩm bẩm.
Giảng sư Hoàng bước mấy bước tới, kiểm tra qua loa vết thương của mấy người Lưu Kiều, sau đó nổi giận, quay phắt lại trừng mắt nhìn Lâm Chính.
"Mặc Tiểu Vũ, cậu còn gì để nói không? Cậu cứ chờ bị đuổi cổ đi!".
Bà ta gần như là gầm lên.
"Cô Hoàng, những người này không phải do em đánh, em chưa động vào bọn họ tý nào cả", Lâm Chính bình tĩnh nói.
"Cậu… cậu còn cãi? Lẽ nào là bọn họ tự gây ra sao?", cô Hoàng vô cùng tức giận.
Nhưng Lâm Chính chẳng chút hoảng hốt, đáp lại: "Nếu cô không tin thì hay là giám định thương tật đi!".