"Nếu ông ta thật sự có thành ý, tại sao không bảo con trai đến gặp tôi? Thay vào đó, ông ta lại bảo cháu trai mình đến?"
Lâm Chính bình tĩnh hỏi.
“À thì …”
"Thần y Lâm, sao hả? Anh cho rằng tôi không xứng nói chuyện với anh ư?"
Tường Thiên không hài lòng.
Tam Nhãn Hoả ngồi bên cạnh nghe thấy vậy, lập tức hét lớn: "Tường Thiên!"
Tường Thiên liếc nhìn Tam Nhãn Hoả, đành phải im lặng, nhưng trên mặt lộ ra vẻ không vui.
Advertisement
Lâm Chính im lặng nhìn chằm chằm Tường Thiên.
Tam Nhãn Hoả đứng dậy, chắp tay, cười nói: “Thần y Lâm, người trẻ tuổi không hiểu chuyện, đã xúc phạm đến cậu, mong cậu bỏ qua”.
“Được rồi, đừng nói mấy lời vô nghĩa nữa, tôi chỉ muốn biết Liệt Hỏa Thần Tông định giải thích với tôi như thế nào!"
Lâm Chính xua tay, vẻ mặt mất kiên nhẫn.
"Thần y Lâm, cậu có thể cho chúng tôi gặp Cận Dao hộ pháp được không?"
Tam Nhãn Hoả cười nói.
Advertisement
Lâm Chính không phản đối, quay đầu phân phó Tần Bách Tùng đứng bên cạnh.
Tần Bách Tùng lập tức đi ra khỏi phòng khách.
Một lúc sau, Cung Hỉ Vân dẫn theo hai người áp giải Cận Dao đến.
"Phó tông chủ?"
Cận Dao nhìn thấy Tam Nhãn Hoả, cực kỳ mừng rỡ, hét lên đầy phấn khích.
Lâm Chính phất tay.
Cung Hỉ Vân lập tức thả Cận Dao.
Cận Dao vội vàng chạy đến, quỳ trước mặt Tam Nhãn Hoả, bật khóc nức nở.
"Phó tông chủ, là Cận Dao vô dụng, khiến cho tông môn mất mặt, xin phó tông chủ trừng phạt!"
“Đúng là đồ vô dụng! Ông là hộ pháp của Liệt Hỏa Thần Tông vậy mà lại bị người ta phế bỏ tu vi! Ông có biết vì ông mà Liệt Hoả Thần Tông khó có thể ngẩng đầu nhìn người không hả?”
Tường Thiên kẽ mắng.
"Tường Thiên, cậu nói ít một chút, chuyện này tôi sẽ xử lý!"
Tam Nhãn Hoả nghiêm túc nói, rất không hài lòng với lời nói của Tường Thiên.
Nhưng Tường Thiên chỉ ậm ừ, dường như không coi lời nói của Tam Nhãn Hoả ra gì.
“Cận hộ pháp! Ông đứng lên trước đi, sau khi trở về tông môn, tông chủ sẽ phán quyết chuyện của ông”.
Tam Nhãn Hoả nói.
“Vâng”.
Cận Dao gật đầu, đứng sang bên cạnh.
“Tam Nhãn Hoả đúng không?”
Lâm Chính thản nhiên nói: "Tôi muốn hỏi ông, ai đã thông báo cho các người biết chuyện này?"
"Thần y Lâm, chuyện này rất quan trọng sao?"
"Điều này quyết định chúng ta có cần nói chuyện tiếp hay không”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
Tam Nhãn Hoả do dự một lúc rồi nói: "Là Cận Cường nhà họ Cận”.
“Tôi biết rồi”.
Lâm Chính gật đầu, bình tĩnh nói: "Cung Hỉ Vân, lập tức cử người đến nhà họ Cận, dẫn Cận Cường đến đây, nếu Cận Cường dám chống cự thì xử tử tại chỗ”.
“Vâng, thưa chủ tịch Lâm!”
Cung Hỉ Vân cúi người, sau đó vội vàng rời đi.
"Tên họ Lâm kia, cậu muốn làm gì?"
Cận Dao sốt sắng, lập tức quát lên.
"Nếu ông còn vô lễ với tôi thì bây giờ tôi sẽ bảo người đi tiêu diệt cả nhà họ Cận”.
Mặt Lâm Chính không chút biểu cảm.
"Cậu...”
Toàn thân Cận Dao run rẩy, nhưng không dám nói nữa.
"Hừ, thật kiêu ngạo!"
Ánh mắt Tường Thiên lạnh tanh.
“Thần y Lâm, lần này Liệt Hoả Thần Tông chúng tôi đến đây, chỉ muốn dàn xếp ổn thoả, nếu như có thể, tôi hy vọng bây giờ có thể bàn về cách giải quyết chuyện này, đương nhiên, tôi hy vọng mọi người không động đến binh khí, tốt nhất không ai phải chết”.
Tam Nhãn Hoả mỉm cười nói.
Theo như ông ta thấy, hành động của Lâm Chính giống như ra oai phủ đầu Liệt Hoả Thần Tông.
"Ông muốn nói gì?"
Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Nghe nói thần y Lâm y thuật vô song, tôi nghĩ chắc là những người bị Cận Dao giết đều được cậu cứu rồi nhỉ? Nếu không, Cận Dao sẽ không đơn giản bị phế võ công như vậy, ông ta đã sớm chết không còn xương cốt rồi!”
Trong mắt Tam Nhãn Hoả loé lên ánh sáng, nở nụ cười nói.
"Đúng”.
Lâm Chính gật đầu.
“Không có ai thương vong thì chuyện này dễ giải quyết rồi, chúng tôi đề nghị đưa ra mức bồi thường hợp lý, chuyện này cứ thế kết thúc, cậu thấy thế nào?”