"A Cường, đừng nói nữa, hôm nay là ngày tàn của nhà họ Cận chúng ta, Liệt Hỏa Thần Tông không phải đối thủ của thần y Lâm, lần này chúng ta đá phải tấm sắt rồi!"
Cận Dao ở đầu bên kia chậm rãi đi đến, khàn giọng nói.
Cận Cường nghe thấy vậy, ngồi bệt xuống đất, hồi lâu không nói gì.
Cận Cối thở dài, lắc đầu, nhìn về phía Lâm Chính: “Thần y Lâm, việc đã đến nước này, tôi không còn gì để nói, hai thằng em trai tôi làm chuyện ngu ngốc, có lỗi với cậu, tôi không cầu xin tha thứ, chỉ hy vọng thần y Lâm cho chúng tôi chết toàn thây!”
Nói xong Cận Cối lần nữa quỳ xuống, nhắm mắt, yên lặng chờ chết.
Người nhà họ Cận khóc hết nước mắt, ôm lấy nhau, run rẩy, chờ đợi cái chết ập đến.
Không ai cầu xin tha thứ.
Advertisement
Bọn họ đều biết, cầu xin tha thứ là vô ích.
Dù sao Lâm Chính đã từng nói, chỉ cho nhà họ Cận một cơ hội.
Bây giờ Cận Cường lại làm ra chuyện như vậy, Lâm Chính không có lý do gì để tha thứ cho nhà họ Cận nữa.
“Tôi là tội nhân của nhà họ Cận ư? Tôi hại cả nhà họ Cận! Tôi không còn mặt mũi gặp liệt tổ liệt tông nhà họ Cận nữa?”
Cận Cường ngơ ngác nhìn, trong lòng buồn thiu.
Không có gì đau đớn hơn điều này.
Advertisement
Lâm Chính không nói gì, mà đi tới đi lui, như đang suy nghĩ gì đó.
Một lúc sau, anh xoay người, thờ ơ nhìn: "Cận Cối, ông có đồng ý dùng tất cả mọi thứ của nhà họ Cận, để mua tính mạng người nhà họ Cận không?"
Cận Cối chợt ngẩng đầu, mở to mắt, kinh ngạc nhìn chằm chằm: "Thần y Lâm, cậu nói vậy là có ý gì?"
"Tôi nghe nói việc kinh doanh chính của nhà họ Cận là thuyền bè, trong tay có vài chiếc du thuyền, hàng trăm tàu lớn nhỏ phải không?"
"Nếu thần y Lâm thích, tôi sẵn lòng dâng lên tất cả sản nghiệp nhà họ Cận, bao gồm những thứ này”.
“Đúng là tôi đang cần một tuyến đường, thế này đi, lát nữa tôi sẽ bảo Mã Hải soạn hợp đồng, tuyến đường và du thuyền nhà họ Cận sẽ thuộc về Dương Hoa”.
Lâm Chính nói.
"Được!"
“Các ông về đi”.
Lâm Chính lại vẫy tay.
Người nhà họ Cận vô cùng kinh ngạc.
“Thần y Lâm, cậu không giết chúng tôi ư?”
Cận Cối khó tin.
"Cận Cối, ông là người thật thà, huống hồ các ông đều là người Giang Thành, nghĩ đến điểm này, tôi sẽ bỏ qua cho các ông”.
Ngay cả đám người Liệt Hỏa Thần Tông cũng chấn động, nếu Lâm Chính muốn giết cả nhà họ Cận thì dễ như trở bàn tay.
Nhưng anh vẫn lựa chọn không giết.
Đây chính là thần y Lâm sao?
“Thần y Lâm, là Cận Cường trước đây có mắt không tròng, không thấy thái sơn, xúc phạm chân long! Xúc phạm tiên uy, Cận Cường đáng chết!”
Cận Cường đập đầu xuống đất, mặc dù chảy máu nhưng ông ta không phản ứng.
"Thôi, ông cũng đi đi”.
Lâm Chính nói.
"Không!"
Cận Cường ngẩng đầu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thần y Lâm! Cậu thả người nhà tôi đi, để tôi không trở thành tội nhân nhà họ Cận, nhưng dù sao cũng là tôi có lỗi với cậu! Tôi nguyện dùng cái mạng này, coi như hình phạt xúc phạm cậu!”
Nói xong, Cận Cường đập mạnh đầu vào bức tường bên cạnh.
Ầm!
Đầu Cận Cường vỡ ra chảy máu, não văng tung tóe, chết ngay tại chỗ.
“Chú ba!”
Cận Dao hét lên.
Cận Cối âm thầm lau nước mắt, không nói lời nào.
Dù lòng rất đau nhưng ông ta không phản ứng.
Người của Liệt Hỏa Thần Tông hờ hững đứng nhìn.
Nhưng giây tiếp theo, vài cây châm bạc bay đến, đâm vào đầu Cận Cường.
Cận Cường vừa mới chết cách đây không lâu đột nhiên ho khan, đứng thẳng: "Hả?"
Người của Liệt Hỏa Thần Tông đều choáng váng.
Cận Dao thậm chí còn không kịp lau nước mắt, đứng sững sờ tại chỗ.
“Ơ kìa”.
“Cận Cường, nếu ông muốn chết, tôi không ngăn cản ông, nhưng đừng chết ở chỗ này, làm bẩn sàn nhà tôi, lát nữa tìm một cái giẻ rách, lau sạch bức tường kia đi!"
Lâm Chính thản nhiên nói: “Hơn nữa, nếu ông thật sự cảm thấy hổ thẹn với tôi thì đợi Dương Hoa tiếp quản tàu thuyền của nhà họ Cận, ông hãy vận hành tuyến đường này thật tốt cho tôi, mỗi ngày tôi đều có vô số hàng hóa cần vận chuyển qua tuyến đường này! Biết chưa hả?”
Cận Cường vẫn còn hơi choáng váng, nhưng Cận Cối đã lao đến đá ông ta, mắng: "Đồ ngốc, còn không mau cảm ơn thần y Lâm?"
"A? Được, cảm ơn thần y Lâm!"
Cận Cường vội vàng quỳ xuống dập đầu, nhưng vẫn còn mơ mơ màng màng.