“Cô con gái cả của nhà Cầm Kiếm ở khu vực Long Cân có thiên phú tuyệt vời, thực lực vô song, tôi từng có cơ hội gặp cô ta một lần”.
Tửu Ngọc nói, sau đó bước tới chắp tay: “Cảm ơn cô đã ra tay giúp đỡ”.
“Các người là ai, tạo sao lại bị người của Lũng Huyết Hoàng theo dõi vậy?”, Cầm Kiếm Nữ lạnh lùng nói với vẻ khá thản nhiên.
Advertisement
“Chúng tôi...chỉ là tán tu...”, Tửu Ngọc do dự rồi nói.
“Chúng tôi không quen biết đám người đó, nhưng tôi nghĩ có lẽ là do ông tổ nhà họ Mãn”.
Lâm Chính nói: “Chúng tôi đang tìm ông tổ nhà họ Mãn, có lẽ bọn họ nghe thấy nên mới ra tay với chúng tôi”.
“Các người tìm ông tổ nhà họ mãn làm gì?”
Advertisement
“Kẻ đó có thù với tôi”, Lâm Chính nói.
“Vậy sao?”
Cầm Kiếm Nữ nhìn Lâm Chính sau đó hừ giọng: “Ông tổ nhà họ Mãn là một trong những chiến tướng của Lũng Huyết Hoàng. Anh gây sự với kẻ đó, thì đám bậu xậu của Lũng Huyết Hoàng sao có thể bỏ qua cho anh được”.
“Hóa ra là vậy”.
“Ba tháng trước, Lũng Huyết Hoàng giết hại em trai của tôi. Tôi thề sẽ tiêu diệt kẻ đó, hai người cũng không làm gì được Lũng Huyết Hoàng đâu. Mọi người đã muốn giết lão tổ thì cùng đi với tôi đi”, Cầm Kiếm Nữ thản nhiên nói sau đó quay người đi về phía trước.
“Đại nhân”, Tửu Ngọc nhìn Lâm Chính.
“Thêm một người giúp đỡ chẳng phải tốt hơn sao? Đi theo thôi”, Lâm Chính cười nói.
Hai người đi cùng Cầm Kiếm Nữ. Thế nhưng những người đi cùng Cầm Kiếm Nữ có vẻ không hài lòng. Một người đàn ông tóc dài lập tức bước lên: “Hai người này không rõ là ai, hà tất phải dẫn theo họ. Nếu bọn họ có ý hại người thì có phải là chúng ta sẽ gặp họa. Huống hồ thực lực của bọn họ yếu như vậy, sẽ không giúp được gì cho chúng ta đâu. Chi bằng giết họ đi cho rồi”.
“Anh cũng nói là thực lực họ yếu đó, vậy mà anh còn sợ họ à?”
Cầm Kiếm Nữ lạnh lùng nói: “Huống hồ, đối với bọn họ tôi cũng có việc để dùng”.
“Có việc để dùng sao?”
Người thanh niên giật mình, khẽ cười nói: “Tình Nhi, hai kẻ vô dụng thì có gì để sử dụng được chứ? Hai người chúng ta đủ để đối phó với Lũng Huyết Hoàng rồi, không cần phiền phức như thế”, Cầm Kiếm Nữ chau mày.
“Thôi khỏi đi, cô muốn giữ lại thì giữ, nhưng tôi nói cho cô biết, Lũng Huyết Hoàng đã thăng cấp năng lực rồi. Ông ta chỉ cần hoàn thành được theo sự khiêu chiến thì có thể thăng cấp đại năng. Muốn lật đổ ông ta sẽ không dễ đâu, đừng khinh suất”, người đàn ông tỏ ra bất lực.
Cầm Kiếm Nữ không nói gì chỉ đi tiếp về phía trước. Lâm Chính đi sau cũng đã nghe thấy hết lời họ nói.
“Lũng Huyết Hoàng rốt cuộc là người như thế nào nhỉ?”, Lâm Chính khẽ hỏi Tửu Ngọc.
Tửu Ngọc tái mặt, khẽ giải thích: “Ông ta là thợ săn giải thưởng có tiếng ở đây”.
“Thợ săn giải thưởng sao?”
“Đúng vậy, đám người này hoàn thành việc săn thưởng để nâng cao tu vi. Giải thưởng mà các bậc đại năng đưa ra đều vô cùng có tính khiêu chiến, giải thưởng sau khi hoàn thành cũng vô cùng hậu hĩnh, nghe nói Lũng Huyết Hoàng thông qua cách này để bước vào cảnh giới Lục Địa Thần Tiên, hơn nữa vẫn còn không ngừng gia tăng thực lực”.
“Những người giống như Lũng Huyết Hoàng không hề ít. Trong đó những người xuất sắc được gọi là người săn thưởng”.
“Những người này sẽ bị các vị đại năng bài trừ. Khi thực lực của những thợ săn đạt tới một mức độ nhất định thì sẽ bị các vị đại năng khiêu chiến và giết chết”.
“Những vị đại năng ở khu vực này đều rất kiêng dè Lũng Huyết Hoàng. Bọn họ luôn muốn trừ khử ông ta”.
“Thế nhưng hiện tại trong tay của Lũng Huyết Hoàng cũng có vô số cao thủ. Hơn nữa người này ít khi ra mặt, thế nên cũng không ai dám khinh suất”, Tửu Ngọc nói.
Lâm Chính nghe thấy thì chau mày.
“Nếu khu vực này đã thế thì tại sao Cầm Kiếm Nữ khong mượn sự trợ giúp của Sinh Vương để đối phó với Lũng Huyết Hoàng mà lại hành động một mình. Đến cả đại năng còn không dám ra tay thì sao cô ta có thể đối phó được?”
Tửu Ngọc nghe thấy vậy chỉ lắc đầu: “Đại nhân, điều này liên quan tới rất nhiều thứ, khó nói lắm…”