Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 4613: “Sao bọn họ lại chạy mất rồi?”.



“Cậu… Oắt con! Cậu thật là độc ác!”.

Ông tổ nhà họ Mãn tức muốn bốc khói, sau đó ngoảnh sang gầm lên: “Các vị, đừng nghe cậu ta nói hươu nói vượn nữa! Thứ chúng ta trúng tuyệt đối không phải là Tuyệt Mệnh Tán! Mọi người đừng sợ! Cho dù là Tuyệt Mệnh Tán thì cũng không sao, bắt được cậu ta là chúng ta có thể lấy được thuốc giải! Theo tôi xông lên!”.

Dứt lời, ông ta cầm kiếm xông lên.

Nhưng… không ai hành động theo.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, đều thấy được sự kiêng dè trong mắt đối phương.

Ông tổ nhà họ Mãn sửng sốt, ngoái đầu lại, kinh ngạc nhìn bọn họ.

“Các ông… chắc không phải các ông tin thật đấy chứ?”.

Nhưng… không ai nói gì.

Hiển nhiên bọn họ đều không muốn mạo hiểm.

Dù sao thằng nhãi trước mặt này cũng quá quỷ dị.

Ông tổ nhà họ Mãn thấy vậy liền ý thức được lời nói của Lâm Chính đã dọa sợ những người này.

Nếu ông ta còn không hành động thì đúng là sẽ tiêu đời thật.

Ông tổ nhà họ Mãn không do dự nữa, lập tức xông về phía Lâm Chính.

Ông ta bất chấp vết thương trên người, phát động sức mạnh phi thăng, một luồng ánh sáng sát khí đáng sợ bắn ra từ lòng bàn tay ông ta.

Advertisement

Đây là được ăn cả ngã về không!

Nhưng…

Lâm Chính vẫn đứng nguyên tại chỗ, tay cầm Thiên Sinh Đao, lặng lẽ nhìn chằm chằm ông ta.

Không tránh!

Không né!

Không phòng!

Không bị!

Dường như người anh đang đối mặt chỉ là một sự tồn tại không chút sức uy hiếp.

Ông tổ nhà họ Mãn có chút kinh ngạc, nhưng giờ phút này, vẻ mặt ông ta cũng càng dữ tợn hơn.

“Dám coi thường tôi? Vậy được, cậu hãy lên đường đi!”.

Advertisement

Ông tổ nhà họ Mãn khẽ gầm lên, ánh sáng sát khí trong tay giống như sao chổi nện vào giữa trán Lâm Chính.

Nhưng khoảnh khắc chiêu này sắp đánh trúng Lâm Chính.

Phập!

Một lưỡi kiếm sắc bỗng đâm xuyên qua lồng ngực ông tổ nhà họ Mãn từ phía sau.

Toàn thân ông ta run rẩy, động tác khựng lại, trong miệng không ngừng rỉ ra máu tươi, sức mạnh phi thăng cũng tan rã.

Ông ta khó nhọc ngoảnh đầu lại, mới phát hiện mấy đồng bạn đang đứng ở phía sau.

Còn thanh kiếm đâm vào người ông ta đến từ Lý Phượng.

“Lý Phượng đại nhân, bà…”

Ông tổ nhà họ Mãn vừa phun ra máu vừa run rẩy há miệng, còn định chất vấn gì đó.

Nhưng Lý Phượng đã quát: “Sao các ông còn chưa ra tay đi? Nếu không ra tay giết người này thì cẩn thận lát nữa không có thuốc giải!”.

Mọi người nghe thấy thế sao còn ngồi yên được nữa? Đều ùa tới rút vũ khí ra đâm vào người ông tổ nhà họ Mãn.

Phập!

Phập!

Phập!

Những âm thanh do máu thịt bị cắt toạc không ngừng vang lên, cơ thể của ông tổ nhà họ Mãn đã bị đâm nát, sức mạnh phi thăng nhanh chóng biến mất, đôi mắt cũng dần trở nên ảm đạm.

“Ông tổ nhà họ Mãn, ông đừng trách chúng tôi!”.

Người đàn ông râu quai nón kia khẽ gầm lên một tiếng, xách đao xông tới, chém vào cổ ông tổ nhà họ Mãn.

Cái đầu của ông tổ nhà họ Mãn lập tức bay lên, vẽ một đường cong trong không trung, rồi rơi xuống đất.

Ông tổ nhà họ Mãn đã chết!

Tửu Ngọc ở phía sau trợn mắt há mồm.

Ông ta không ngờ Lâm Chính lại xử lý được một Lục Địa Thần Tiên dễ dàng nhanh chóng như vậy.

“Đại nhân, chiêu mượn dao giết người của cậu… quá là cao minh!”.

Tửu Ngọc không khỏi vỗ tay nói.

Lâm Chính không nói gì.

Đám người kia đã bao vây hai người.

Lý Phượng lạnh lùng nói: “Oắt con, chúng tôi đã giết ông tổ nhà họ Mãn theo lời cậu nói, có phải cậu nên đưa thuốc giải cho chúng tôi rồi không?”.

“Không có thuốc giải!”.

Lâm Chính bình thản đáp.

“Cái gì?”.

Tất cả mọi người đều như ngừng thở.

“Cậu là đồ lừa đảo! Vừa nãy rõ ràng tôi nhìn thấy hai người các cậu uống thuốc giải, sao lại nói là không có?”.

Lý Phượng nổi giận.

“Đó không phải là thuốc giải mà chỉ là thuốc xoa dịu, có thể ức chế dược hiệu của thuốc độc này trong 20 phút!”.

“Vậy tức là sau 20 phút nữa các cậu… sẽ chết?”.

“Không! Chúng tôi không chết, các bà cũng sẽ không chết! Bởi vì… tôi đã lừa các bà, thứ các bà trúng không phải Tuyệt Mệnh Tán phiên bản cải tiến gì cả, mà chỉ là thuốc giả do tôi mô phỏng hiệu quả của Tuyệt Mệnh Tán để chế tạo ra thôi”.

Lâm Chính bình tĩnh nói.

Mọi người ngẩn ra.

Bọn họ không ngờ mình lại bị Lâm Chính hù dọa.

Lâm Chính dùng thuốc giả giống với Tuyệt Mệnh Tán để lừa bọn họ, ép bọn họ giết chết ông tổ nhà họ Mãn.

Một đám cao thủ dưới tay Lũng Huyết Hoàng lại bị một chàng trai trẻ tuổi xoay như chong chóng.

Đúng là sỉ nhục!

“A! Tao phải giết mày! Tao phải lột da mày! Rút gân mày! A a a!”.

“Giết! Giết!”.

“Tao phải băm vằm mày!”.

Mọi người rít gào, tức đến mức lồng ngực như muốn nổ tung.

Tửu Ngọc nuốt nước bọt, cảnh giác nhìn chằm chằm xung quanh, cảm thấy da đầu tê dại.

Bọn họ đã bị bao vây.

Nếu bị đám người này tấn công thì phải chống đỡ kiểu gì đây?

Nhưng Lâm Chính vẫn tỏ vẻ rất bình thản.

“Các bà vẫn còn thời gian nổi giận với tôi sao?”.

“Cậu có ý gì?”.

Lý Phượng nhíu mày, trầm giọng hỏi.

“Các bà bị tôi đùa giỡn, ngộ sát ông tổ nhà họ Mãn, tôi nghĩ chắc là mọi chuyện đã bị Lũng Huyết Hoàng nhìn thấy tận mắt, ông ta chắc chắn sẽ giáng tội xuống các bà. Nếu bây giờ các bà mau rời khỏi đây thì có lẽ còn có thể tránh được sự giết chóc của Lũng Huyết Hoàng, còn không chờ lát nữa ông ta xuất hiện, thì các bà đừng hòng ai thoát được!”.

Lâm Chính bình thản nói.

“Việc này…”

Cả đám người lại do dự.

Bọn họ rất muốn giết Lâm Chính rồi mới rời đi.

Nhưng dù độc này là giả thì hiệu quả tác động lên người bọn họ lại là thật. Một đám ma bệnh muốn giết Lâm Chính cũng tuyệt đối không phải là chuyện đơn giản.

“Các vị, cứ rút trước đã! Thằng oắt này… sau này sẽ tính sổ!”.



Lý Phượng không bình tĩnh được nữa, nhìn thạch mộ với ánh mắt kiêng dè, rồi quay đầu bỏ chạy.



Những người khác thấy thế, do dự một lát rồi cũng chật vật tháo chạy.



Trong chớp mắt, đám cao thủ đã bỏ đi.



Tửu Ngọc trợn mắt há mồm.



Lúc này, đám Cầm Kiếm Nữ trong kết giới ở bên kia mới để ý tới Lâm Chính ở bên ngoài.



Bọn họ cũng nghe được lác đác cuộc nói chuyện.



“Sao bọn họ lại chạy mất rồi?”.



“Hình như là thằng nhãi kia dùng thuốc giả hạ độc bọn họ, khiến bọn họ ngộ sát đồng bạn, bọn họ sợ bị Lũng Huyết Hoàng trách tội nên chạy mất”.



“Hừ, không ngờ anh ta tu vi không cao, nhưng lại gian trá xảo quyệt như vậy”.



“Đúng là khiến người ta ghê tởm!”.



Bọn họ cảm thấy vô cùng khinh thường.



Nhưng Cầm Kiếm Nữ lại nhíu mày nói: “Mọi người đừng nhiều lời nữa, có lẽ anh ta có thể giúp chúng ta thoát khỏi nơi này!”.



“Cô Tình Nhi, ý của cô là…”



“Người này lợi dụng được…”