“Thằng ngu kia, bảo anh đi sao anh còn không đi mau? Chẳng lẽ anh còn muốn chống đối với người này sao?”
Sát Phủ Vương chửi ầm lên.
“Chưa từng thấy ai ngu xuẩn như anh! Vẫn muốn đi tìm đường chết hả?”
“Nhóc con, nếu không chạy trốn thì không còn cơ hội nữa đâu!”
Mọi người vội vàng hét lên, vẻ mặt đầy lo lắng.
Nhưng Lâm Chính vẫn cầm chặt Thiên Sinh Đao trong tay, hờ hững nói: “Tôi đã lập kế hoạch giết chết ông tổ nhà họ Mãn, nhưng mấy người lại báo thân phận của tôi ra ngoài, với tính cách có thù tất báo của Lũng Huyết Hoàng thì không biết sau này ông ta có đến vực Diệt Vong gây phiền phức cho tôi hay không, nếu đã vậy, tại sao tôi không giết ông ta luôn để tránh phiền phức về sau?”
“Cái gì?”
Tất cả mọi người đều ngẩn ra, tưởng mình đã nghe nhầm.
Advertisement
“Anh muốn giết Lũng Huyết Hoàng sao?”
“Tôi thấy anh điên rồi!”
“Anh cho rằng Lũng Huyết Hoàng là ông tổ nhà họ Mãn, có thể bị mấy trò khôn vặt của anh gây khó dễ hả?”
“Ngu ngốc! Đúng là ngu hết sức!”
Mọi người chửi bới, mắng mỏ không ngừng.
Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy người không biết trời cao đất dày và kiêu ngạo như thế.
Advertisement
“Cậu thật thông minh”.
Lũng Huyết Hoàng hờ hững nhìn Lâm Chính, gật đầu: “Cậu giết người của tôi, quả thật tôi sẽ đến vực Diệt Vong tìm cậu để trả thù! Đáng tiếc, cậu cũng rất ngu dốt! Nếu cậu chạy trốn thì cậu sẽ sống thêm được vài ngày, nhưng bây giờ cậu lại muốn giết tôi, có lẽ cậu sẽ không sống được qua ngày hôm nay!”
“Chưa chắc!”
“Chưa chắc hả?”
Lũng Huyết Hoàng đột nhiên lạnh lùng hừ một tiếng, giơ tay lên vung về phía trước.
Ầm!
Huyết khí hung ác tấn công về phía anh như dòng nước lũ.
“Đại nhân, chạy mau đi!”
Tửu Ngọc sợ hãi đến mức lập tức lùi về phía sau.
Nhưng Lâm Chính vẫn sừng sững đứng đó, nhìn chằm chằm vào huyết khí đang đánh tới, giơ tay trái cầm Thiên Sinh Đao lên.
Bùm!
Huyết khí đập mạnh vào Thiên Sinh Đao rồi nổ tung.
Huyết khí bắn tung tóe, đập thẳng lên người của Lâm Chính.
Anh lùi cơ thể về phía sau một chút, nhưng vẫn đứng vững được.
Đám người Cầm Kiếm Nữ sửng sốt.
Người này cũng có chút thực lực nhỉ?
Nhưng xem ra cũng chẳng thay đổi được điều gì.
Nhiều người như thế mà vẫn không đối phó được Lũng Huyết Hoàng, chỉ dựa vào một người trẻ tuổi như vậy thì có thể làm gì được ông ta chứ?
“Hừ! Không biết sống chết!”
Có vẻ Lũng Huyết Hoàng không muốn kéo dài nữa, ông ta giơ tay lên nắm chặt lại.
Vù vù vù.
Huyết khí khủng khiếp tụ lại thành một thanh Huyết Đao trong lòng bàn tay ông ta, sau đó cơ thể ông ta như một tia chớp lao nhanh về phía Lâm Chính.
“Cẩn thận!”
Cầm Kiếm Nữ yếu ớt kêu lên.
“Thằng nhóc này tiêu đời rồi!”
Sát Phủ Vương nhắm mắt lại.
Đối đầu trực diện với Lũng Huyết Hoàng sao?
Ngay cả bọn họ cũng không làm được!
Đúng như dự đoán, lúc Lũng Huyết Hoàng đến gần giáng Huyết Đao xuống, một luồng sức mạnh như trấn áp hàng ngàn ngọn núi men theo Huyết Đao chém về phía Lâm Chính.
Lâm Chính cầm ngang thanh đao.
Bùm!
Hai lưỡi đao va vào nhau.
Một cánh tay của anh gần như tê dại vì chấn động.
Nhưng Lâm Chính vẫn không lùi về phía sau, thậm chí còn giơ đao lên cắt ngang, định phản công.
Lũng Huyết Hoàng cực kỳ tức giận.
“Chỉ là một thằng ranh con mà dám chống lại tôi sao? Không tiếc mạng như vậy à? Giết! Giết! Giết!”
Ông ta gào lên, sát khí tràn ngập, điên cuồng múa may Huyết Đao, đao ảnh như cơn gió lốc lao về phía Lâm Chính.
Nhưng lúc này, Lâm Chính cũng đang dốc hết sức để chống trả, Thiên Sinh Đao nhanh đến mức không thấy bóng, ngăn cản đòn tấn công của Huyết Đao.
Keng! Keng! Keng! Keng! Keng!
Hai thanh đao điên cuồng va vào nhau, những luồng sát khí hủy diệt đáng sợ bắn ra ngoài.
Tiếng va chạm nổ tung ấy như muốn xé rách màng nhĩ của mọi người.
Đám người Cầm Kiếm Nữ hoàn toàn chết lặng.
Mặc dù lúc này Lâm Chính đang ở thế bất lợi và bị Lũng Huyết Hoàng hoàn toàn trấn áp.
Nhưng... anh đã tiếp được chiêu!
Chàng trai chỉ mới hơn hai mươi tuổi này lại có thể đối đầu với trực diện với Lũng Huyết Hoàng sao?