Cầm Kiếm Nữ im lặng nhìn Lâm Chính, trong lòng đột nhiên cảm thấy hối hận.
Cô ta không ngờ, thực lực của Lâm Chính lại mạnh như vậy!
“Dị hoả, Lôi Thuật, còn có cả Thiên Sinh Đao, một nơi thâm sâu khó lường như long mạch dưới lòng đất, từ khi nào lại xuất hiện một tên yêu nghiệt như vậy?”
Cầm Kiếm Nữ lẩm bẩm.
Nhờ Thiên Sinh Đao chữa trị, Lâm Chính đã hồi phục như trước, vết thương trên cơ thể đã biến mất.
Lũng Huyết Hoàng nắm chặt Huyết Đao, vẻ mặt bình tĩnh dần dần trở nên hung dữ.
Ông ta biết, nếu không thể một phát chém chết Lâm Chính thì ông ta sẽ không thể làm gì được anh.
Lâm Chính thản nhiên nói: “Ông cho rằng khống chế được khí tức của mình, là có thể giấu được tôi sao?”
“Thật ra, sức mạnh phi thăng của ông đã sớm cạn kiệt! Trước đó ông đối phó với đám người Cầm Kiếm Nữ đã hao phí rất nhiều khí lực, cho dù sau đó được bổ sung, nhưng cũng không bù đắp được bao nhiêu!”
"Xét về thực lực, tôi tuyệt đối không phải đối thủ của ông, nhưng bây giờ, ông không thể đánh thắng tôi!"
Advertisement
“Nếu cứ tiếp tục, ông sẽ kiệt sức mà chết!”
Dứt lời, đám người Cầm Kiếm Nữ đều giật mình.
Bọn họ vội vàng nhìn Lũng Huyết Hoàng, nhưng Lũng Huyết Hoàng không hề có biểu hiện mệt mỏi kiệt sức.
“Thằng ranh, đừng đoán mò! Sức mạnh phi thăng của tôi giống như biển cả, vô cùng vô tận, huống hồ, đối phó với cậu thì cần bao nhiêu khí lực chứ?”
Lũng Huyết Hoàng lạnh lùng nói, lại đánh về phía Lâm Chính.
Lâm Chính không rút lui, giơ đao nghênh chiến.
Một tay anh cầm đao, một tay phát động dị hoả và sấm sét.
Thế tấn công của Lũng Huyết Hoàng vẫn dày đặc như cũ, nhưng rõ ràng là kém hơn rất nhiều so với trạng thái lúc trước.
Hai bên lại đánh nhau, đám người Cầm Kiếm Nữ kinh ngạc phát hiện, Lũng Huyết Hoàng không có lực áp chế kinh người như trước, mà ngang bằng với Lâm Chính, không chiếm bao nhiêu ưu thế.
Trận đấu này, Lũng Huyết Hoàng hoàn toàn không thể làm tổn thương Lâm Chính, ngược lại còn suýt chút nữa bị Lâm Chính đánh bị thương.
Advertisement
“Quả nhiên, ông ta đã kiệt sức!”
Cầm Kiếm Nữ nói.
Ầm.
Cùng với một đợt nổ tung, Lũng Huyết Hoàng nhanh chóng rút lui, giữ khoảng cách với Lâm Chính.
Thực ra trước đó Lâm Chính đã quan sát Lũng Huyết Hoàng.
Lũng Huyết Hoàng không mạnh như đám người Cầm Kiếm Nữ đã nghĩ.
Sở dĩ Lũng Huyết Hoàng có thể một mình đánh bại Cầm Kiếm Nữ, là nhờ thuộc hạ của Lũng Huyết Hoàng và âm thanh kinh văn đã làm tiêu hao rất nhiều khí lực của đám người Cầm Kiếm Nữ.
Trong trận chiến sau đó, Lũng Huyết Hoàng thực sự đã không thể chịu đựng được nữa.
Nhưng ông ta không biểu hiện ra ngoài, ông ta sợ sẽ khiến đám người Cầm Kiếm Nữ liều chết đánh trả, cho nên ông ta luôn hành động bình tĩnh.
Trên thực tế, ông ta chỉ còn lại không đến 30% khí lực.
Cũng bởi Lâm Chính nhìn thấy điều này nên mới dám ra tay giết Lũng Huyết Hoàng để tránh phiền phức về sau.
"Cậu tên là gì?"
Lũng Huyết Hoàng khàn giọng hỏi.
"Lâm Chính!"
“Được! Rất tốt! Thằng nhãi ranh, cậu rất đặc biệt! Tôi sẽ nhớ kỹ cậu, hôm nay coi như cậu may mắn, sau này chúng ta sẽ từ từ tính sổ!"
Lũng Huyết Hoàng hung dữ gật đầu, sau đó thu hồi Huyết Đao, xoay người rời đi.
"Không có sau này đâu!"
Lâm Chính bỗng nhiên hét lớn.
Cơ thể Lũng Huyết Hoàng run lên, không chút do dự, lao về phía trước, định xuống núi rời đi.
Nhưng giây tiếp theo.
Bùm!
Ánh sáng vàng kim toả ra bốn phương tám hướng.
Sau đó, xuất hiện trận pháp bao quanh đỉnh núi.
Kết giới?
Lũng Huyết Hoàng sửng sốt, lập tức tung ra huyết khí đánh trả.
Ầm!
Tiếng nổ kinh người vang lên.
Kết giới rung nhẹ, nhưng không bị hư hại.
Bất ngờ đây lại là kết giới Thiên Thần!
“Đại nhân bố trí nó từ lúc nào thế?”
Tửu Ngọc bối rối.
“Thằng nhóc thối tha! Cậu định đấu với tôi đến chết sao?”
Lũng Huyết Hoàng gầm lên.
"Kể từ khi tôi ra tay, giữa tôi và ông, chỉ có một người được sống!"
“Chắc chắn là cậu sẽ chết!”
Lũng Huyết Hoàng gào lên, lần nữa lao về phía Lâm Chính.
Ông ta hiểu cường độ của kết giới này, ngay khi chạm vào nó.
Trong thời gian ngắn không thể xuyên qua kết giới để chạy thoát!
Sự việc đến bước này, chỉ có thể đánh với Lâm Chính một trận đến chết.
Dường như Lâm Chính đã sớm có chuẩn bị, anh phóng ra Hồng Mông Long Châm, cầm Thiên Sinh Đao lao đến.
Hai bên lại chém giết.
Lần này dường như Lâm Chính đã dùng hết toàn bộ sức mạnh, không hề nương tay, đối mặt với đòn công kích của Lũng Huyết Hoàng, anh không né tránh nữa, mà thay vào đó là phản đòn tấn công.
Chiêu thức của Lũng Huyết Hoàng vô cùng kinh khủng, đánh lên người Lâm Chính khiến anh lập tức bị lột da thịt.
Ngay cả xương chí tôn cũng khó mà ngăn cản.
Nhưng Lũng Huyết Hoàng vừa tạo ra vết thương, trên người Lâm Chính đã xuất hiện luồng sáng xanh, chữa lành vết thương đó ngay lập tức.
Hô hấp Lũng Huyết Hoàng run rẩy.
Phụt!
Tiếng da thịt bị xé toạc vang lên.
Chỉ thấy cánh tay ông ta bị Thiên Sinh Đao rạch ra một vết sâu, xương cánh tay cũng bị nứt.
Lũng Huyết Hoàng cũng muốn thúc giục sức mạnh phi thăng để chữa lành vết thương.
Nhưng khí kình không đủ!
Sau trận giao chiến, Lũng Huyết Hoàng thương tích đầy mình, nhưng Lâm Chính càng đánh càng hăng, đã vào thế nghiền ép Lũng Huyết Hoàng.
"Thắng rồi! Sắp thắng rồi!"
"Trời ơi, chúng ta được cứu rồi! Chúng ta được cứu rồi!"
Đám người Sát Phủ Vương vô cùng phấn khích, hét lên liên tục.
Ngay cả gã công tử bột ngồi trên tảng đá lớn đằng kia cũng kích động rơi nước mắt.
Không ai ngờ, mình lại được Lâm Chính - người mà bọn họ luôn coi thường cứu mạng.
Lúc này!
Lâm Chính chém về phía Lũng Huyết Hoàng, Lũng Huyết Hoàng cũng cầm Huyết Đao đánh trả.
Nhưng khí kình chỉ còn rất ít, Lũng Huyết Hoàng dùng huyết khí biến thành Huyết Đao cũng trở nên mỏng manh, gần như trong suốt.
Keng!
Huyết Đao bị chém thành hai mảnh.
Lũng Huyết Hoàng vội vàng dùng tay ngăn cản.
Phụt.
Thiên Sinh Đao chém đứt một cánh tay ông ta, uy lực kinh hoàng hất bay ông ta ra xa.
Cơ thể nặng nề đập vào kết giới Thiên Thần, sau đó lăn xuống đất, máu không ngừng phun ra.
Xung quanh im lặng.
"Kết thúc rồi!"
Lâm Chính liếc nhìn Thiên Sinh Đao, bước về phía Lũng Huyết Hoàng.