Thật ra Lâm Chính không chỉ cân nhắc việc bị bại lộ, mà quan trọng là còn Diệp Viêm!
Diệp Viêm không giống ông tổ nhà họ Mãn.
Hắn là thiên tài tuyệt thế, từ lâu thực lực đã hơn xa ông tổ nhà họ Mãn, thiên phú đáng sợ, nghị lực và tâm trí mạnh mẽ sâu xa, không hề tầm thường.
Trong thời gian vào long mạch dưới lòng đất, Lâm Chính cũng không biết thực lực hiện nay của Diệp Viêm như thế nào.
Mặc dù anh cũng đã đột phá cảnh giới Lục Địa Thần Tiên, nhưng rõ ràng còn kém xa một đoạn so với Diệp Viêm.
Nếu có thể dựa vào Vạn Kiếm Đồ và Bút Họa Kiếm giết Diệp Viêm, cướp lấy truyền thừa chí tôn thì anh cũng không uổng chuyến đi này.
Đương nhiên, Lâm Chính cũng không hoàn toàn tin tưởng Cầm Kiếm Nữ.
Advertisement
Băn khoăn của Tửu Ngọc là đúng.
Một khi hoàn thành giao dịch, Lâm Chính giao thuốc giải cho Cầm Kiếm Nữ, thế gia Cầm Kiếm đột nhiên nuốt lời thì anh sẽ rơi vào thế bất lợi.
Lâm Chính suy nghĩ dọc đường, chẳng mấy chốc đã tìm ra cách.
Sau khi đám người Cầm Kiếm Nữ uống thuốc vào thì cũng đã khôi phục được một chút.
Advertisement
Gã công tử bột kia được Sát Phủ Vương ôm trong lòng. Qua nửa ngày chữa trị, hai tay hai chân của gã đã mọc ra được một ít, nhưng vì vết thương quá nghiêm trọng nên vẫn không thể đi đứng.
“Tao cứ như nhặt được một thằng con vậy, má nó!”.
Sát Phủ Vương ôm gã công tử bột trong lòng, lầm bầm chửi mắng.
“Khốn kiếp!”.
Gã công tử bột tức giận mắng.
“Ha ha ha ha…”.
Mọi người cùng cười lớn.
Cầm Kiếm Nữ liếc nhìn bọn họ, lại nhìn sang Lâm Chính đang lặng lẽ bước đi ở phía trước, trong mắt lóe sáng.
Chẳng lâu sau, cả đoàn người đã đến gần điểm treo thưởng.
Lũng Huyết Hoàng được treo ở hàng đầu điểm treo thưởng này nhưng không có ai dám nhận. Bây giờ Lũng Huyết Hoàng đã bị diệt, đương nhiên phần thưởng này rơi vào tay Lâm Chính.
Lâm Chính nói Tửu Ngọc đi lãnh thưởng, còn anh và Cầm Kiếm Nữ mua ngựa ở điểm treo thưởng, chuẩn bị cưỡi ngựa quay về.
Vật tư ở long mạch dưới lòng đất vô cùng quý hiếm.
Ngựa cũng là hàng hiếm.
Dù gì long mạch dưới lòng đất cũng không có ánh mặt trời, không có thực vật sinh trưởng. Ngựa trong vực Diệt Vong thì không thể chịu được sự trùng kích của sát khí để vận chuyển vào long mạch dưới lòng đất.
Trước mắt, tất cả ngựa ở long mạch dưới lòng đất đều được người nuôi dưỡng, nghe nói có trang trại chuyên nuôi ngựa.
Tất cả ngựa trong trang trại đều được nuôi lớn bằng cỏ.
Tất cả cỏ chúng ăn là do người chăn nuôi lấy từ vực Diệt Vong về.
Lối ra vào từ long mạch dưới lòng đất đến vực Diệt Vong cũng không phải chỉ có một.
Loanh quanh cả nửa ngày, cuối cùng cũng có được ngựa.
Không lâu sau, Tửu Ngọc cũng quay về, trên tay còn cầm theo một rương báu.
“Đại nhân, phần thưởng của Sinh Vương đại năng đều ở đây, cậu xem xem”.
Tửu Ngọc phấn khởi nói.
Lâm Chính gật đầu nhận lấy rương, mở ra.
Trong nháy mắt, hương thơm lan tỏa.
Cả nhóm Cầm Kiếm Nữ, Sát Phủ Vương đều nhìn về phía rương.
Trong rương có những viên đan dược năm màu mười sắc.
Chỉ dựa vào màu sắc và hương thơm của những viên đan dược này đã có thể xác định chúng không phải vật bình thường.
“Má tôi ơi, toàn là đan dược vương phẩm? Sinh Vương thật là giàu có!”.
Sát Phủ Vương chậc lưỡi la lên.
“Dù sao Lâm đại nhân cũng thay ông ta trừ một mối họa lớn. Hơn nữa, người có thể diệt được Lũng Huyết Hoàng sao có thể là người tầm thường, sao Sinh Vương dám chậm trễ? Ông ta lấy những bảo bối này ra làm phần thưởng là lẽ đương nhiên”.
Cầm Kiếm Nữ bừng tỉnh, thản nhiên nói.
Những người khác cũng năm mồm bảy miệng, không ngừng tán thán.
Nhưng Lâm Chính lại không khỏi nhíu mày, vẻ mặt cực kỳ mất tự nhiên.
Số đan dược này… đúng là rất tốt!
Ở vực Diệt Vong, chúng cũng thuộc hàng đan dược thần phẩm.