Cũng may đại sảnh này đủ rộng, mọi người vội vã lùi ra xa để hai đấu sĩ có đủ không gian chiến đấu.
Nhìn hai người đang chiến đấu bên trong, Tửu Ngọc cau mày hỏi: "Minh chủ, liệu Cầm Kiếm tiểu thư có thể thắng không?"
"Phần thắng không lớn".
Lâm Chính lắc đầu đáp.
Chưa nói đến việc đi đánh Lũng Huyết Hoàng khiến Cầm Kiếm Nữ bị thương chưa khỏi, chỉ nói ban nãy giúp em gái chữa thương, Cầm Kiếm Nữ đã tiêu hao thêm rất nhiều sức lực.
Mặc dù Tiêu Kiếm Ngọc này trước đó cũng đã giao đấu với rất nhiều người, nhưng thể lực vẫn còn hơn xa Cầm Kiếm Nữ.
Advertisement
Tửu Ngọc vẻ mặt khó coi, vội vã hỏi: "Vậy... nhỡ cô ấy bị thương thì phải làm sao?"
"Yên tâm, chỉ cần cô ấy không chết thì chúng ta không cần ra tay".
Lâm Chính bình tĩnh đáp.
Anh không muốn bị cuốn vào cuộc tranh đấu giữa Cầm Kiếm thế gia và người khác.
Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Cầm Kiếm Nữ chỉ cần đánh xong, mặc kệ thắng thua thế nào, Lâm Chính lấy được thứ mình cần là lập tức rời đi.
Advertisement
Anh yên lặng quan sát Cầm Kiếm Nữ.
Người trong đại sảnh đều không dám thở mạnh, dán chặt mắt vào hai người đang giao đấu.
Cầm Kiếm Nữ mặc dù trạng thái không tốt nhưng vì sự phẫn nộ ngút trời nên kiếm pháp càng thêm lợi hại. Cô ta không phòng thủ mà dồn toàn lực tấn công.
Tiêu Kiếm Ngọc thì ngược lại, một tay cầm kiếm, di chuyển kinh hoạt, đường kiếm phiêu diêu phóng khoáng khó mà đoán được.
Cho dù Cầm Kiếm Nữ tấn công mạnh mẽ tới đâu đều không thể phá vỡ lớp phòng thủ của hắn!
Keng!
Keng!
Keng!
Tiếng kiếm va chạm vào nhau không ngừng vang vọng trong đại sảnh.
Kiếm ý đáng sợ bao trùm lấy cả khu nhà.
Tiếp mấy chục chiêu như vậy, Cầm Kiếm Nữ đã thở hổn hển, mồ hôi vã ra như tắm.
"Thế nào? Đường đường là đại tiểu thư gia tộc Cầm Kiếm mà chỉ có chút tài mọn như vậy sao?"
Tiêu Kiếm Ngọc khẽ cười, vẻ mặt không khỏi khinh thường.
"Tiếp đi!"
Cầm Kiếm Nữ nghiến răng, vung kiếm tiếp tục chiến đấu.
Nhưng Tiêu Kiếm Ngọc rõ ràng không muốn tiếp tục phí thời gian.
"Tiếp đi? Tôi thấy vẫn là nên thôi đi! Cầm Kiếm tiểu thư, mau chóng kết thúc thì tốt hơn!"
Tiêu Kiếm Ngọc cười đáp, sau đó đột ngột phất tay, thanh kiếm trong tay giống như một con linh xà lập tức bổ về phía Cầm Kiếm Nữ.
Rõ ràng giờ hắn đã bắt đầu phản công!
Cầm Kiếm Nữ như ngừng thở, lập tức giơ kiếm lên đỡ.
Keng!
Thanh kiếm nhẹ mà sắc bén của Tiêu Kiếm Ngọc đập vào lưỡi kiếm của Cầm Kiếm Nữ.
Sức mạnh khủng khiếp tựa như một cơn lốc thuận theo thân kiếm truyền vào cơ thể Cầm Kiếm Nữ.
Tang!
Cầm Kiếm Nữ lập tức bay ra và đập mạnh vào cột đá phía sau.
Các tòa nhà trong long mạch ngầm đều sử dụng vật liệu sẵn có, những tảng đá ở đây cực kỳ chắc chắn. Do vậy chỉ có một luồng sức mạnh kinh hoàng mới có thể phá vỡ những cột đá chu vi bằng một người ôm như vậy.
"Tình Nhi?"
"Tiểu thư!"
Mọi người đều kêu lên thất thanh.
Ngay cả Cầm Họa Phiêu Bạc cũng trợn mắt nhìn Cầm Kiếm Nữ.
Cầm Kiếm Nữ chậm rãi đứng dậy ôm ngực, lau máu trên khóe miệng, vẫn muốn đánh tiếp.
Nhưng Tiêu Kiếm Ngọc lúc này đột nhiên dừng lại, lắc đầu cười nói: "Thất vọng! Thật đáng thất vọng! Tình Nhi tiểu thư, tôi không nỡ làm tổn thương cô. Nếu cô không muốn giống như những người anh chị em kia, tôi khuyên cô nên nhận thua và giao thứ đó ra đi!”
"Giao thứ đó?"
Cầm Kiếm Nữ sửng sốt.
Tiêu Kiếm Ngọc vỗ đầu, giả vờ kinh ngạc nói: “Ồ, tôi quên mất, Tình Nhi tiểu thư, cô đến muộn nên không biết tôi và bố cô đã có thỏa thuận. Nếu trong số hậu bối của gia tộc Cầm Kiếm không có người đánh bại được tôi thì bút Họa Kiếm và Vạn Kiếm Đồ sẽ thuộc về tôi!”
"Cái gì?"
Cầm Kiếm Nữ chết lặng.
Lâm Chính, người đang bình tĩnh quan sát trận chiến ở cửa đột nhiên cau mày.