Đoạt được Vạn Kiếm Đồ và Bút Họa Kiếm là điều mà Tiêu Kiếm Ngọc vẫn luôn khát vọng.
Mà những ngày gần đây các thế lực đứng sau Tiêu Kiếm Ngọc cũng luôn giúp đỡ hắn đột phá cảnh giới, bước vào Lục Địa Thần Tiên để có thể đánh bại được thế gia Cầm Kiếm.
Cảnh giới của hắn mặc dù không cao nhưng kiếm thuật lại có thể khắc chế hoàn hảo với Cầm Kiếm Nữ. Vì thế hắn mới tự tin.
Thế mà giờ lại lòi ra một Lâm Chính. Tốc độ dùng đao của Lâm Chính không nhanh nhưng vô cùng bá đạo, mỗi một đường đao đều hàm chứa sức mạnh phi thăng vô cùng hùng hậu.
Tiêu Kiếm Ngọc định lùi về sau nhưng phát hiện ra là không kịp. Bất lực, hắn đành phải liều mạng chống lại.
Hai bên va chạm, sức hủy diệt khủng khiếp điên cuồng phóng ra. Cầm Họa Phiêu Bạc cũng tìm cách hóa giải nếu không thì căn nhà của họ sẽ bị đánh sụp mất.
Sau vài lần va chạm, cánh tay của Tiêu Kiếm Ngọc trở nên tê dại, cơ thể hắn loạng choạng lùi về sau, suýt nữa đứng không vững.
Advertisement
Không hay rồi. Còn tiếp tục thế này thì hắn sẽ thua mất. Đôi mắt Tiêu Kiếm Ngọc ánh lên vẻ hoang mang.
Lâm Chính có lẽ nắm bắt được điều đó nên bước lên vài bước.
Keng...
Một tiếng nổ vang lên. Tiêu Kiếm Ngọc tái mặt, lập tức lùi về sau.
Thanh kiếm trong ta hắn bị gãy vụn. Khí tức dội lên người hắn. Quần áo của hắn rách toạc, vài đường đao rạch mạnh lên người hắn.
Advertisement
“Cậu chủ”, đám đông tái mặt. Ông cụ vừa nãy vội vàng sử dụng sức mạnh định làm khó Lâm Chính.
“Hả”, Cầm Họa Phiêu Bạc vội ngẩng đầu, ánh mắt đầy uy lực khóa chặt ông cụ kia.
Ông cụ chau mày, không dám làm càn nữa. Nếu ông ta mà ra tay thì tính chất của cuộc chiến sẽ khác đi.
Tuy nhiên tình hình đang nguy hiểm thế này sao có thể trơ mắt nhìn Tiêu Kiếm Ngọc xảy ra chuyện được. Ông cụ nhanh chóng suy nghĩ và hét lên: “Cậu chủ, đừng dùng kiếm nữa, dùng thứ mà cậu giỏi đi”.
Tiêu Kiếm Ngọc giật mình, lúc này mới kịp phản ứng và lập tức lùi lại tới gần cửa, lấy cây sáo dắt ở eo và bắt đầu thổi.
Tiếng sáo dội về phía Lâm Chính. Lâm Chính đang định tấn công tiếp thì lập tức dừng lại.
Âm thanh có tác dụng trực tiếp lên người anh. Lâm Chính loạng choạng, cảm thấy đầu đau như búa bổ. Ngay cả khí mạch cũng bị ảnh hưởng.
Đòn tấn công kỳ lạ quá. Mặc dù Cầm Kiếm của Cầm Kiếm Nữ cũng lợi hại nhưng uy lực không thể mạnh bằng thứ âm thanh này được.
Lâm Chính định phòng ngự nhưng anh vừa làm thế thì đã phải từ bỏ.
Càng làm thế sẽ chỉ càng khiến khí lực của anh tiêu hao và chết. Giờ kế hoạch là phải tấn công, giải quyết triệt để đối phương.
Anh siết chặt Thiên Sinh Đao, tiến về phía trước. Tiêu Kiếm Ngọc thấy vậy thì càng thổi ác liệt hơn.
Tiếng sáo vang khắp căn phòng. Âm thanh đáng sợ như sóng trào đập lên người Lâm Chính. Lâm Chính cảm thấy đầu đau kinh khủng, giống như nó sắp nổ tung tới nơi vậy. Thế nhưng anh không hề dừng lại. Khi còn cách Tiêu Kiếm Ngọc tầm chục mét thì anh từ từ giơ Thiên Sinh Đao lên...
Người này định làm gì vậy. Lẽ nào anh định ra tay trong tình huống như thế này sao?
Không thể nào, tiếng sáo của mình đã khiến anh ta bị rối loạn khí mạch rồi cơ mà.
Với tình huống này, trừ khi là một cao thủ khủng khiếp nếu không việc gắng gượng điều động sức mạnh phi thăng sẽ khiến anh ta bị vỡ hết mạch máu thôi.
Lâm Chính vẫn giơ cây đao lên. Anh thực sự ra tay rồi.
“Cẩn thận đao khí”, có người hô lên.
“Không, không phải đao khí, cẩn thận bên trên”.
Ông cụ cảm nhận được bèn hét lớn. Tiêu Kiếm Ngọc đang định né đao khí thì giật mình.
“Bên trên sao?”, hắn ngẩng đầu.
Hắn thấy một đám mấy đen đã tập trung ở đó từ khi nào, luồng chớp đáng sợ đang giáng xuống hắn.
“Xong đời rồi”, Tiêu Kiếm Ngọc sững sờ, không kịp làm gì cả.
Ầm...
Cả người hắn giật đùng đùng khi bị sấm sét đánh xuống. Ông cụ không thể nhịn thêm được nữa bèn lập tức lao ra, phóng sức mạnh phi thăng bọc lấy Tiêu Kiếm Ngọc.
Lớp sấm sét bị ngăn cách.
Tiêu Kiếm Ngọc ngã ra đất. Cơ thể bị cháy thành mảng, mạch khí vỡ ra, nếu khi mới bước vào thế gia Cầm Kiếm hắn vẫn còn sở hữu sức mạnh của Lục Địa Thần Tiên thì giờ đã không còn nữa rồi.
Ông cụ kiểm tra vết thương của Tiêu Kiếm Ngọc, thấy mệnh mạch không bị ảnh hưởng nghiêm trọng lắm thì mới thở phào.
Thế nhưng vài đường kinh mạch của hắn đang bị đốt cháy.
“Cậu có biết cậu đã làm gì không?”, ông cụ lạnh lùng nhìn Lâm Chính.
“Đấu võ bình thường thôi mà, có vấn đề gì sao?”, Lâm Chính cất Thiên Sinh Đao và hỏi.
“Cậu ấy không còn là lục địa thần tiên nữa rồi”.
“Vậy thì đã làm sao. Thực lực kém thì ông lại trách tôi à?”, Lâm Chính điềm đạm nói.
“Cậu...”
Ông cụ tức lắm bèn sử dụng sức mạnh phi thăng. Nhưng đúng lúc này Cầm Họa Phiêu Bạc đã đứng ra: “Thắng thua đã định, do thực lực của Tiêu Kiếm Ngọc không đạt, đánh không lại con rể nhà chúng tôi. Sao thế? Lẽ nào các người không chịu thừa nhận kết quả à?”
Dứt lời, cơ thể ông ta phóng ra sát ý hừng hực. Ông cụ tái mặt, biết là không thể cứng miệng nên đành phải lên tiếng: “Được, được lắm thế gia Cầm Kiếm. Chuyện này chưa xong đâu. Cáo từ”.
Nói xong ông ta lộ vẻ mặt dữ dằn, phất tay đưa người rời đi.