Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 4640: Cô tư, sao cô lại đến đây?".



"Tai họa?".

Tửu Ngọc sửng sốt: "Đây là bảo bối mà bao nhiêu người nằm mơ cũng muốn có đấy! Sao lại là tai họa được? Lẽ nào... sức mạnh của thế gia Cầm Kiếm các cô đã không thể giữ được nó nữa?".

"Coi như là thế đi".

Cầm Kiếm Nữ bình tĩnh nói: "Thực ra trước kia, thế gia Cầm Kiếm chúng tôi giấu hai món bảo bối này rất kĩ, không dám để lộ trước mặt người ngoài. Nhưng không biết tại sao, mấy năm gần đây, tin đồn về Vạn Kiếm Đồ và Bút Họa Kiếm lan truyền ầm ĩ ở bên ngoài, thậm chí có người còn nói hai món bảo bối này có thể thông khắp long mạch dưới lòng đất, nắm tất cả tài nguyên ở đây trong tay. Hừ, hai món bảo bối này quả thực phi phàm, nhưng nếu nó lợi hại như vậy thì long mạch dưới lòng đất đã là của thế gia Cầm Kiếm chúng tôi từ lâu rồi".

Tửu Ngọc thầm gật đầu.

"Vô duyên vô cớ, sao tin đồn về Vạn Kiếm Đồ và Bút Họa Kiếm lại ầm ĩ ở bên ngoài như vậy?", Lâm Chính hỏi.

Advertisement

"Tám chín phần là liên quan đến Tiêu Kiếm Ngọc và thế lực đứng sau bọn họ".

Cầm Kiếm Nữ nhỏ giọng nói: "Bất cứ món bảo bối nào cũng có độ ăn ý, nghe nói thành chủ Thiên Tiêu Thành đứng sau Tiêu Kiếm Ngọc có độ ăn ý rất cao với Vạn Kiếm Đồ và Bút Họa Kiếm, đạt tới 60%. Nếu ông ta có thể lấy được hai món bảo bối này, thì sức mạnh phát huy được sẽ vượt xa tưởng tượng".

"Độ ăn ý?".

Lâm Chính vô cùng kinh ngạc.

Advertisement

Đây là lần đầu tiên anh nghe tới khái niệm này.

"Sao? Anh không biết độ ăn ý à?".

"Không".

"Những bảo bối cấp độ như Vạn Kiếm Đồ và Bút Họa Kiếm đều có linh tính nhất định, nói dễ hiểu hơn thì chúng chính là vật sống. Nếu đã là vật sống thì khi sử dụng đương nhiên sẽ sinh ra sự phối hợp, đây chính là cái được gọi là độ ăn ý".

"Vật sống?".

Lâm Chính lấy Vạn Kiếm Đồ ra, rồi lại nhìn Bút Họa Kiếm, cười nói: "Chắc là cô nói đùa rồi!".

"Hãy dùng trái tim cảm nhận chúng".

"Thâm sâu ảo diệu quá!".

"Tôi rất khó giải thích rõ ràng với anh".

Cầm Kiếm Nữ lắc đầu: "Dù sao bên ngoài cũng đồn rằng thành chủ Thiên Tiêu Thành có độ ăn ý rất cao. Người bình thường như chúng tôi nếu như có được một món bảo bối phi phàm có độ ăn ý 20%, 30% đã là kinh người rồi, còn độ ăn ý đạt tới 60% như ông ta... thì không biết là kinh khủng đến cỡ nào".

Lâm Chính lặng lẽ gật đầu, nhìn bảo bối trong tay một cái rồi cất đi.

"Không nói chuyện nữa, nếu hai món bảo bối này đã bị người ta nhòm ngó thì tôi nghĩ mình cũng nên rời khỏi đây rồi".

"Được, anh Lâm, để tôi tiễn các anh".

Cầm Kiếm Nữ gật đầu, đang định đưa Lâm Chính rời khỏi thế gia Cầm Kiếm.

Nhưng đúng lúc này, một người phụ nữ vội vàng đi tới.

"Chao ôi, Lâm đại nhân định đi đâu vậy?".

Người phụ nữ ngăn Lâm Chính lại, cười nói.

"Cô tư, sao cô lại đến đây?".



Cầm Kiếm Nữ vô cùng kinh ngạc.



"Chẳng phải cô đến để mời cậu Lâm vào dự tiệc sao?".



Cầm Kiếm Nhã cười nói.



"Dự tiệc?".



"Đúng vậy, cậu Lâm đã cứu thế gia Cầm Kiếm chúng ta, ân tình này đâu phải tặng mấy món bảo bối là xong? Bố cháu đã chuẩn bị tiệc rượu, chỉ chờ cậu Lâm đến thôi".



Cầm Kiếm Nhã cười đáp.



"Tiệc rượu thì không cần đâu, tôi đã nói rồi, tôi và cô Cầm Kiếm là bạn, chỉ tiện tay giúp đỡ mà thôi! Chúng tôi còn có việc, xin phép!".



Lâm Chính lập tức từ chối, đang định rời đi.



"Ấy ấy ấy, cậu Lâm đừng đi! Nếu cậu cứ thế đi thì thế gia Cầm Kiếm chúng tôi biết để mặt vào đâu?".



Cầm Kiếm Nhã vội kéo Lâm Chính lại.



Nhưng Lâm Chính cảm thấy sự việc không ổn, không thèm để ý đến Cầm Kiếm Nhã, định dứt áo ra đi.



Nhưng anh còn chưa đi đến tiền sảnh, lại bị mấy người ngăn lại.



"Anh Lâm, lẽ nào ngay cả chút mặt mũi này anh cũng không nể lão gia nhà tôi sao?".



Người dẫn đầu bình thản lên tiếng.