Hơi thở của Cầm Kiếm Nữ trở nên run rẩy, miệng há ra nhưng mãi không thốt nên lời.
Cầm Họa Phiêu Bạc đứng dậy, chậm rãi đi tới bên cạnh Cầm Kiếm Nữ, vỗ vai cô ta.
"Con gái, con là hi vọng của thế gia Cầm Kiếm chúng ta, con cũng nên biết tại sao thế gia Cầm Kiếm lại giấu hai món chí bảo này, nhưng mấy năm nay lại bị người ta nhòm ngó. Chẳng phải đều là vì con sao?".
"Nếu không phải để con và hai món pháp bảo này có độ ăn ý cao hơn, thì tại sao bố lại lấy chúng ra cho con? Khiến thế gia Cầm Kiếm cũng bị người ta nhòm ngó?".
"Bố hi vọng con dựa vào hai bảo bối do tổ tiên để lại này để có tên trong bảng Võ Thần, khiến thế gia Cầm Kiếm phát triển mạnh mẽ, xưng bá ở Phiêu Diểu Thành, lên tầm cao mới hơn".
"Nhưng bây giờ... con không những không hiểu dụng ý của bố, mà còn tặng hai món bảo bối này cho người khác... Con đúng là khiến bố thất vọng!".
"Khiến tất cả mọi người trong gia tộc thất vọng!".
Advertisement
Cầm Họa Phiêu Bạc hết lòng khuyên nhủ, Cầm Kiếm Nữ không thốt được nửa lời.
"Bố, đồ đã tặng rồi, bây giờ nói những lời này thì có ích gì? Hơn nữa, thực ra con và anh Lâm đã có giao ước từ trước là tặng Vạn Kiếm Đồ và Bút Họa Kiếm cho anh ấy, nếu không lúc trước anh ấy chưa chắc ra tay giúp con giết Lũng Huyết Hoàng".
Cầm Kiếm Nữ hít sâu một hơi nói.
"Con tặng? Không vấn đề gì! Nhưng con không nói với cậu ta rằng tặng rồi thì có thể lấy lại đúng không?".
Cầm Họa Phiêu Bạc bình tĩnh nói: "Bây giờ cậu ta có hai món chí bảo, thực lực chắc chắn tăng vọt, cưỡng đoạt chỉ càng khiến thế gia Cầm Kiếm chúng ta hao binh tổn tướng. Không bằng bảo những người nhận phần thưởng làm tiêu hao thể lực của cậu ta trước, rồi chúng ta làm ngư ông đắc lợi".
Advertisement
"Bố!".
"Đừng nói nữa, sau khi lấy lại được Vạn Kiếm Đồ và Bút Họa Kiếm, bố muốn con bế quan tu luyện, chuyên tâm luyện võ, chẳng mấy nữa là đến Võ Thần Quyết, con phải giành được thứ hạng cho bố".
Cầm Kiếm Nữ còn định nói gì đó, nhưng các tộc nhân xung quanh đều đổ dồn mắt vào cô ta.
Dưới áp lực nặng nề, cái miệng đang mở của cô ta chỉ đành ngậm lại.
"Vâng, thưa bố".
"Thế mới đúng chứ".
Cầm Họa Phiêu Bạc xoay người định đi.
"Gia chủ!".
Đúng lúc này, một người đàn ông vội vàng chạy vào chính sảnh, quỳ xuống, ôm quyền kêu lên: "Gia chủ, nhóm người nhận thưởng đầu tiên đã bắt đầu xuất phát!".
"Là những ai nhận thưởng?".
Cầm Họa Phiêu Bạc lập tức hỏi.
"Người của Thanh Lang!".
Người kia đáp.
"Thanh Lang?".
Mọi người xung quanh cả kinh.
"Thanh Lang ra tay rồi sao?".
Cầm Họa Hải tỏ vẻ kinh ngạc, lập tức ngoảnh sang nói: "Anh cả, liệu chúng ta có nên xuất phát luôn không? Thanh Lang không dễ chọc vào, sợ là cậu Lâm kia không chống nổi".
"Không ngờ Thanh Lang lại nhận phần thưởng chúng ta treo, đúng là ngoài ý muốn... Nhưng có Vạn Kiếm Đồ và Bút Họa Kiếm, chắc là thằng nhãi kia có thể chống lại được! Chúng ta cũng nên hành động thôi!".
Các cường giả của thế gia Cầm Kiếm lần lượt đứng dậy.
Cùng lúc đó.
Lâm Chính vừa ra khỏi Phiêu Diểu Thành, đang cưỡi ngựa chạy như bay ra ngoài thành.
"Tửu Ngọc, ông đi trước đi, chia nhau ra hành động! Chúng ta gặp nhau ở lối ra vào của long mạch dưới lòng đất!".
"Minh chủ, tại sao vậy?".
"Nghe lời!".
Lâm Chính trầm giọng nói, bỏ rơi Tửu Ngọc, lao vút về phía trước.
Anh nhìn trái ngó phải, dường như đang tìm kiếm gì đó.
Một ngọn núi lớn lởm chởm đá nhanh chóng xuất hiện trước mắt anh.
"Nơi này không tệ!".
Lâm Chính thầm quyết định, kéo cương ngựa, lao vào trong núi.
Anh mới vào núi không bao lâu, một đám người cũng cưỡi ngựa lao ra ngoài thành.
Dẫn đầu là một người đàn ông sắc mặt xanh xao, tóc dài chấm vai, khoác áo da sói.
Trong tay người đàn ông cầm chiếc hộp to bằng bàn tay, trong hộp là chất lỏng lóng lánh, dù bàn tay bất động, nhưng chất lỏng trong hộp lại tỏa ra từng gợn sóng.
Gợn sóng không hoàn chỉnh mà thiếu một nửa.
Người đàn ông liếc mắt nhìn gợn sóng, chỉ vào ngọn núi nói: "Người kia ở trong núi, lên!".