Người hầu Võ Tòng khá bất ngờ, vội vàng phóng ra kiếm ý chém về phía sấm sét.
Rầm...Sấm chớp bị chém nổ tung. Vô số vụn ánh sáng vẫn rơi xuống. Ông ta có thể cảm nhận được độ mạnh của sấm chớp nên đành phải né tránh.
“Ông có thể tránh được bao nhiêu đòn”.
Lâm Chính chật vật ngồi dậy, Thiên Sinh Đao trong tay chĩa về phía ông ta.
Mây đen, sấm chớp vần vũ giáng xuống người hầu Võ Thần. Cứ thế tầm mười mấy đường.
Mặt đất cũng nổ tung. Sấm chớp như vũ bão. Ông ta né tránh không ngừng. Nhưng vì sấm chớp dày đặc, đường nào cũng vô cùng hung hãn, căn bản không thể né được.
“Thôi bỏ đi”, ông ta hừ giọng, vung kiếm trong tay cắm xuống đất.
“Kiếm Cương Thần Lực”.
Advertisement
Vụt. Thanh kiếm phát sáng, kiếm khí điên cuồng bao lấy ông ta. Những đường sấm chớp kia không thể đánh lên được người ông ta nữa.
Hàng phòng ngự này quả thực đáng sợ. Lâm Chính lại tạo ra thêm sấm chớp nhưng không làm gì được. Anh dừng lại.
“Sao dừng lại, không tiếp tục đi. Tôi muốn xem xem cậu có bao nhiêu sức mạnh phi thăng có thể giáng sấm sét xuống tiếp”, ông ta nheo mắt cười.
“Không cần nữa”, Lâm Chính đột nhiên nói và thở hổn hển.
“Ồ?”
Advertisement
Ông ta giật mình: “Vậy cậu dùng thủ đoạn gì?”
“Lửa”, anh cười lạnh.
Xung quanh ông ta đột nhiên xuất hiện tường lửa bao trọn ông ta ở chính giữa. Người hầu Võ Thần bàng hoàng. Dị hỏa đã khóa kín đường lui của ông ta. Các hướng đều bị lửa phủ kín.
Lúc này ông ta đã bị nhấn chìm trong biển lửa. Lâm Chính không dám chần chừ, tiếp tục dùng sức mạnh phi thăng.
Lửa bùng lên mạnh hơn.
“Tốt quá”, Cầm Kiếm Nữ thấy vậy thì mừng lắm.
Lâm Chính từ từ thu lửa vào vị trí chính giữa. Dị hỏa này có nhiệt độ cao tới đáng sợ. Dù đối phương có thực lực Lục Địa Thần Tiên đỉnh phong thì cũng vậy thôi.
Ngọn lửa hùng hậu đốt cháy đại địa. Nhiệt độ lên tới hàng trăm độ.
Người nhà thế gia Cầm Kiếm nhìn bằng vẻ thất kinh ở phía xa. Lúc này Cầm Họa Hải vội chạy tới.
“Anh cả có thể khẳng định rồi, người đó đúng là người hầu Võ Thần”.
Ông ta thở dốc: “Người của chúng ta vừa đưa tin đúng là vị đó”.
“Anh cả, ông ta không dễ rây vào đâu. Bọn họ không chỉ mạnh mà còn có Võ Thần chống lưng, sao chúng ta có thể đắc tội được”
Cầm Kiếm Lê lên tiếng. Bảy vị Võ Thần là những kẻ mạnh nhất ở vùng này. Dù nhà Cầm Kiếm cũng là đại gia tộc nhưng cũng không bằng họ. Sao bọn họ dám đối đầu với Võ Thần. Vì như vậy sẽ mang tới họa diệt vong.
“Người hầu Võ Thần không thể rây vào. Việc tới nước này đành phải hi sinh thằng đó thì mới bảo vệ được Vạn Kiếm Đồ và Bút Họa Kiếm thôi.
Cầm Kiếm Phiêu Bạc trầm giọng.
“Anh cả, bọn họ không sao chứ?", Cầm Kiếm Phiêu Bạc nhìn dịch theo dõi trong tay nhưng không nói gì.
Dịch theo dõi vẫn còn hiệu quả chứng tỏ Lâm Chính và Cầm Kiếm Nữ vẫn còn sống. Thế nhưng đối diện với người hầu Võ Thần thì họ có thể cầm cự được bao lâu.
Trong Quái Sơn.
Dị hỏa thu nhỏ dần, gặm nhấm vị trí của người hầu Võ Thần.
Nhiệt độ đáng sợ bủa vây ông ta. Lâm Chính điên cuồng phóng ra sức mạnh phi thăng. Sức mạnh này phát ra như sóng trào, rót vào dị hỏa. Dị hỏa đốt các mạnh hơn.
Bùm. Đúng lúc này một âm thanh kỳ lạ vang lên. Sau đó mặt đất rung chuyển. Lâm CHính giật mình đoán ra được điều gì đó bèn dừng tay.
“Anh làm gì vậy?”, Cầm Kiếm Nữ ngạc nhiên hỏi. Dị hỏa dần biến mất, không còn thấy người hầu Võ Thần đâu nữa mà chỉ thấy một cái hố xuất hiện.
Xuyên đất sao? Cô ta nín thở.
Địa chất ở đây khá đặc biệt, khó mà xuyên qua so với đất của những nơi khác, vậy mà ông ta có thể dễ dàng làm được.
Đáng sợ quá. Lúc này mặt đất lại rung chuyển. Sau đó Lâm Chính thấy có vết nứt xuất hiện dưới chân mình.
“Không hay rồi, mau né”, Cầm Kiếm Nữ hét lớn.
Thế nhưng đã không kịp nữa rồi. Bùm, mặt đất nổ tung.
Người hầu Võ Thần như một dòng điện xẹt xuyên qua mặt đất, lao về phía Lâm Chính. Lâm Chính căng thẳng đưa tay lên trước ngực. Cánh tay anh hóa thành băng hàn, chặn đứng đường kiếm của đối phương.
“Sức mạnh băng hỏa sao?’, ông ta giật mình nhưng không hề dừng lại.
Thanh kiếm đâm xuyên tay Lâm Chính vào ngực anh. Trước một thanh kiếm như thế, băng hỏa của anh cũng khó phòng ngự. Ông ta rút kiếm chém về phía đầu anh.
Lâm Chính bị đâm xuyên cánh tay trái, cả người lùi lại.
“Kết thúc rồi”, ông ta cười lạnh lùng.
Ông ta muốn anh phải tan thành tro bụi. Đúng lúc tình thế ngàn cân treo sợi tóc thì Lâm Chính buông Thiên Sinh Đao, tay phải tạo thành đao và chém về phía thanh kiếm.
Ông ta giật mình.
Keng! Thanh kiếm bị đường đao chém gãy.
Dùng tay...chém gãy kiếm sao? Cảnh tượng này khiến cho Cầm Kiếm Nữ và cả đối phương đều trố mắt.
Nhưng Lâm Chính vẫn chưa dừng lại, chỉ vung tay trái chém về phía ngực ông ta. Sau đó ấn ông ta xuống. Bàn tay đáng sợ của anh chém ngay phía trước đối phương.
“Hỏng rồi”, ông ta tái mặt, vội lùi lại nhưng đã bị Lâm Chính ghì chặt.