Mái tóc dài của người đàn ông kia phất phơ theo gió, quanh người tỏa ta vầng sáng lốm đốm bảy sắc, giống như thần tiên.
Anh chậm rãi mở mắt ra, nhìn ba thứ ở trước mặt, sau đó chìa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve chúng.
Vèo vèo vèo!
Ba món đồ tự động hòa tan, nhập vào đầu ngón tay anh, biến mất không một dấu vết.
Thật thần kỳ!
Hơi thở của cô gái một mắt trở nên run rẩy, tim đập thình thịch.
Đúng lúc này, người đàn ông tóc trắng chậm rãi đứng lên.
Khi anh đứng dậy, vầng sáng quanh người anh lập tức biến mất, mái tóc dài màu trắng cũng nhanh chóng thu ngắn, biến thành màu đen, chỉ dài đến mang tai.
Nhưng khoảnh khắc người đàn ông vừa đứng vững.
Ầm!
Một xoáy khí khủng khiếp bùng phát quanh người anh.
Nhất thời, thác nước ngừng chảy, mặt đất chấn động, những dòng nước xung quanh tảng đá lớn lập tức tách ra, hóa thành từng sợi từng sợi, vô cùng quái dị.
Advertisement
Sắc mặt của cô gái một mắt lập tức trở nên trắng bệch.
Cô ta ý thức được mình không thể đối phó với người trước mặt này.
Đi thôi!
Cô gái không chút do dự, vội vàng kéo dây cương định rời đi.
"Cô đi đâu vậy?".
Giọng nói bình thản vang lên.
Cô gái cảm thấy da đầu tê dại, vô thức ngoảnh lại nhìn, kinh hãi phát hiện ra bóng dáng ở tảng đá lớn dưới thác nước đã biến mất.
Người đi đâu rồi?
Cô gái run rẩy nhìn quanh bốn phía.
Advertisement
"Cô đang nhìn gì vậy?".
Giọng nói lại vang lên.
Cô gái ngoảnh phắt lại, sợ đến mức suýt nữa ngã từ trên ngựa xuống.
Chỉ thấy bóng dáng kia không biết từ lúc nào đã đứng ở trước ngựa của cô ta.
Cô gái một mắt vội rút kiếm ra, chĩa về phía Lâm Chính.
"Anh là ai?".
Cô gái nghiến răng quát.
"Câu này nên để tôi hỏi mới đúng chứ".
Lâm Chính bình thản nói: "Hình như vừa nãy tôi nghe thấy tiếng cầu cứu của Tửu Ngọc, Tửu Ngọc xảy ra chuyện rồi sao?".
"Anh là đồng bọn của kẻ phản bội kia?".
Cô gái một mắt lạnh lùng nói.
"Kẻ phản bội?".
Lâm Chính sửng sốt, đoán ngay ra thân phận của cô gái một mắt.
"Các cô là người của Khinh Liên Cung?".
"Đúng vậy".
Cô gái một mắt hừ mũi nói: "Tên phản bội Tửu Ngọc kia không những không hoàn thành nhiệm vụ chủ nhân giao phó, mà còn dám tự ý bỏ trốn, tội không thể tha. Tôi đã hạ lệnh áp giải ông ta về, giao cho chủ nhân trừng trị! Thứ chờ đợi ông ta sẽ là sự hành hạ vô cùng tận!".
"Thế à?".
Lâm Chính nhíu mày: "Tửu Ngọc phản bội chủ nhân của cô là do bất đắc dĩ, hơn nữa bây giờ ông ta cũng được coi là người của liên minh Thanh Huyền chúng tôi. Các cô bắt ông ta mà không bàn bạc được câu nào với tôi sao?".
"Bàn bạc với anh? Anh là cái thá gì? Khinh Liên Cung chúng tôi làm việc mà phải báo với anh à?".
Cô gái một mắt khinh bỉ nói, giơ kiếm trong tay lên: "Nghe đây, anh hãy cút ngay đi, nếu không thanh kiếm này của tôi sẽ không khách khí đâu! Đừng ép tôi giết anh!".
Lâm Chính bình thản nhìn cô ta, sắc mặt không chút thay đổi.
"Này, anh có nghe thấy không hả? Mau biến đi!".
Cô gái một mắt thấy Lâm Chính không có phản ứng thì có chút mất kiên nhẫn, lại quát lớn.
Nhưng Lâm Chính vẫn đứng bất động.
"Khốn kiếp!".
Cô gái một mắt không nhịn được nữa, giơ kiếm lên chém mạnh về phía Lâm Chính.
Vù!
Thanh kiếm phát ra tiếng ngân trầm thấp, dường như có thể chém nứt mặt đất.
Kiếm lực cuồng bạo thậm chí có thể làm chấn động rách màng nhĩ.
Nhưng khoảnh khắc thanh kiếm giáng xuống, Lâm Chính cũng giơ tay ra, búng nhẹ ngón tay.
Keng!
Đầu ngón tay anh va chạm với lưỡi kiếm.
Nhất thời!
Ầm!
Thân kiếm lập tức nổ tung.
Những mảnh vụn bắn ra từ thân kiếm, tản ra xung quanh như pháo hoa.
Sức mạnh ngang ngược thậm chí còn lan tới cánh tay của cô gái một mắt.
Rắc!
Lại một âm thanh kỳ lạ vang lên.
Cánh tay phải của cô gái một mắt đã mất tri giác.
Cô ta biết mình đã bị trật khớp!
Trái tim cô ta đập điên cuồng, tỏ vẻ không thể tin được.
Đây là sức mạnh gì?
Mà chỉ cần một ngón tay đã phá được chiêu của cô ta, thậm chí phế đi một nửa sức chiến đấu của cô ta?
Cô ta tự nhận mình cũng là cao thủ thuộc hàng tốp của Khinh Liên Cung, nhưng trước mặt người này lại chẳng thể phản kích được chút nào.
"Anh..."
Cô gái một mắt há miệng, nhưng không thốt nên lời.
Nhưng ngay sau đó, cảnh tượng khiến cô ta kinh ngạc hơn xuất hiện.
Chỉ thấy Lâm Chính lật người lên ngựa, ngồi sau cô ta, đồng thời hai cánh tay vòng qua eo cô ta, nắm lấy dây cương.
"Cô chỉ đường, đưa tôi đến Khinh Liên Cung".
Lâm Chính bình thản nói.
Cô gái một mắt ngẩn người.
Tuy cô ta ngang ngược tàn nhẫn, nhưng là thống lĩnh của Khinh Liên Cung, trước giờ chưa người đàn ông nào có hành động cợt nhả cô ta như vậy.
"Trừ khi anh giết tôi, không thì đừng hòng!".
Cô gái rít gào, sát khí trong mắt càng nhiều hơn, còn định quay người lại tấn công.
Nhưng Lâm Chính cũng không phải người dễ dây, anh không chút do dự vuốt cánh tay còn lại của cô ta một cái.
Rắc!
Cánh tay trái của cô gái một mắt cũng trật khớp nốt.
Hai cánh tay bị trật khớp, cô ta không thể thi triển chiêu thức gì được nữa.
"Chẳng phải cô muốn giao tôi cho chủ nhân của cô, để chủ nhân của cô tùy ý xử lý sao? Bây giờ tôi tự đâm đầu vào lưới, cô lại không vui à?".
Lâm Chính cười nói.
Cô gái một mắt sửng sốt, không biết nên phản bác thế nào.
Cô ta kiềm chế lửa giận, suy nghĩ một lát, rồi hừ mũi nói: "Thôi được rồi, nếu anh đã nói như vậy mà tôi không đưa anh đến gặp chủ nhân, thì người ta lại bảo tôi ngu".
"Thế mới đúng chứ".
"Đi, đến Thiên Tiêu Thành trước".
"Hây!".
Lâm Chính lập tức kéo dây cương, giục ngựa phi như bay.
"Hi vọng anh đến Khinh Liên Cung rồi đừng hối hận".