Khinh Liên Cung Chủ run rẩy không ngừng, sát ý trong mắt giống như sóng cuộn.
Bà ta mở ba cái miệng ra, bước về phía Lâm Chính.
Sức mạnh phi thăng cuồng bạo giống như nước lũ phun trào.
Khinh Liên Cung Chủ lại mở to miệng, phun ra nhiều sương độc, sau đó hai cánh tay vung múa.
Vèo vèo vèo…
Lưỡi dao đỏ như gió bão cắt tới.
Lâm Chính phớt lờ số sương độc, đâm Thiên Sinh Đao về phía mặt đất.
Keng!
Advertisement
Thiên Sinh Đao bùng phát đao phong mạnh mẽ, không ngừng chém lên người anh.
Lưỡi dao đỏ đánh tới, để lại vết thương trên người anh. Đao phong của Thiên Sinh Đao lại chém tới, khiến vết thương trên người anh khép miệng.
Số độc lực kia hoàn toàn không có tác động gì đối với anh.
“A!”.
Khinh Liên Cung Chủ lao về phía Lâm Chính, mười móng tay bỗng mọc dài, giống như lưỡi dao cắt lên người Lâm Chính.
Sức mạnh cuồng bạo đủ để chém ngang lưng một người đàn ông trưởng thành.
Advertisement
Lâm Chính lạnh lùng hừ một tiếng, quay ngược thân đao đánh về phía lưỡi dao móng tay.
Vù!
Số móng tay kia cực kỳ cứng chắc, hơn nữa khí kình rất lớn. Mặc dù Thiên Sinh Đao đã chặn được, nhưng khí kình trên móng tay vẫn tràn tới.
Lâm Chính bay ra xa, đập mạnh lên tường ở không xa.
Khinh Liên Cung Chủ nhảy vọt lên, mười ngón vồ về phía đầu Lâm Chính.
Lâm Chính trở tay vung đao.
Vù!
Dị hỏa bùng lên, nhưng ngọn lửa lại bị bà ta chém tan sau vài lần vung múa.
“Dị hỏa? Người luyện đan như tôi mà sợ nó sao?”.
Khinh Liên Cung Chủ gào lên, mười ngón đâm tới.
Lâm Chính xoay người tránh đi, nhưng còn chưa đứng dậy đã bị Khinh Liên Cung Chủ cào ngang bụng.
Anh cầm đao không ngừng lùi lại, cúi đầu nhìn.
Nơi bụng là vết thương dữ tợn sâu tận xương.
Nếu vừa rồi lùi chậm một giây, anh đã bị cắt làm đôi!
Thật đáng sợ!
Không hổ danh là lãnh tụ của Khinh Liên Cung.
E là xương chí tôn cũng không thể phòng ngự được đòn này.
Thực lực của Khinh Liên Cung Chủ có lẽ sắp vượt qua cảnh giới Lục Địa Thần Tiên.
Nếu dùng cứng chọi cứng thì Lâm Chính không có nhiều phần thắng.
Ngự Bích Hồng và Tửu Ngọc đều nhìn ngây ngốc, bọn họ cũng ý thức được chuyện này.
“Ha ha ha… Tôi phải thừa nhận hiểu biết của cậu về y độc đúng là mạnh hơn tôi, nhưng rất tiếc, thực lực của cậu còn cách xa tôi nhiều lắm! Cậu không phải là đối thủ của tôi!”.
Khinh Liên Cung Chủ cất tiếng cười trầm thấp, sau đó lại xông về phía Lâm Chính, hai cánh tay chém liên tục.
Móng trên mười ngón tay giống như lưỡi liềm điên cuồng chém tới…
Lâm Chính không ngừng huơ múa Thiên Sinh Đao tránh né, cũng không ngừng lùi về sau.
Nhưng càng là vậy, Khinh Liên Cung Chủ càng tấn công hung mãnh.
Lâm Chính không thể phản công, vết thương trên người càng lúc càng nhiều, sơ hở cũng càng lúc càng nhiều.
Vù!
Cuối cùng, Khinh Liên Cung Chủ nắm bắt cơ hội, một dao nhắm vào cổ họng Lâm Chính.
Ánh mắt Lâm Chính run lên, lập tức lùi về sau.
Nhưng… vẫn chậm một bước.
Phần nhọn móng tay của Khinh Liên Cung Chủ vẫn cứa qua cổ họng của anh, máu phun ra điên cuồng.
Lâm Chính vội vàng che cổ họng, há miệng muốn thở, nhưng cực kỳ khó khăn.
Máu tràn qua ngón tay anh, nhuộm đỏ áo anh.
“Ha ha ha ha!”.
Nhìn bộ dạng đau khổ của Lâm Chính, Khinh Liên Cung Chủ cười lớn, bước chân ra.
Bà ta muốn chém người này làm tám mảnh, không cho cơ hội lành lại.
Tửu Ngọc sợ hãi đứng sững tại chỗ.
“Giết!”.
Ngự Bích Hồng gào lên, xông về phía Khinh Liên Cung Chủ.
Ầm!
Cô ta còn chưa đến gần, Khinh Liên Cung Chủ đã phất tay áo, một luồng sóng khí đánh lên người cô ta.
Ngự Bích Hồng nôn ra máu, ngã xuống đất, không thể nhúc nhích.