Khinh Liên Cung Chủ sững sờ, đầu óc trống rỗng. Ánh sáng của thanh kiếm đã kiểm soát toàn bộ sức mạnh của bà ta.
Bà ta giờ mới hiểu ra thanh kiếm giấu trong lòng đất kia chỉ là một chiêu dụ bà ta mà thôi. Còn thần kiếm được tạo ra từ Vạn Đồ Kiếm này mới là sát chiêu thực thụ.
“Dừng tay”, bà ta vẫn còn muốn cầu xin. Thế nhưng Lâm Chính không nhiều lời, cứ thế chém xuống.
Rầm...
Sức mạnh khủng khiếp bùng nổ, trong nháy mắt đường kiếm đâm xuyên Khinh Liên Cung Chủ.
Advertisement
Khinh Liên Cung Chủ cùng với nhát kiếm ban đầu bị đâm kéo lên khiến mặt đất cũng tạo thành một cái rãnh lớn.
Lâm Chính nới lỏng thanh kiếm. Thần kiếm lại tạo thành hình dạng của Vạn Đồ Kiếm, vốn dĩ là một đường ánh sáng vàng và nhập vào bàn tay anh.
Lâm Chính ngồi phịch ra đất, mặt tái mét, miệng thở hổn hển. Anh dùng chút sức tàn còn lại của mình lấy ra một viên đan dược nuốt vào miệng.
Thế nhưng dù vậy thì cả người anh vẫn chưa đủ sức, vẫn ngã ra đất. Cát bụi xung quanh bay tung. Cả khu vực Khinh Liên Cung giống như bước vào ngày tận thế vậy.
Advertisement
Cơ thể của Khinh Liên Cung Chủ bị bị chém thành nhiều đường, máu chảy thành vũng ngay vị trí gần Lâm Chính.
Bà ta thở hổn hển, vẫn còn định giãy giụa nhưng lúc này bà ta đã bị thương quá nặng, mệnh mạch đã hoàn toàn bị kiếm của Lâm Chính hủy hoại.
Lúc này dù có là Đại La Kim Tiên giáng thế thì cũng khó có thể cứu được bà ta.
“Đại nhân không sao chứ?”, lúc này trong đống đổ nát, Tửu Ngọc chật vật bò dậy, kéo Ngự Bích Hồng đang bị hôn mê ra.
Nhìn Lâm Chính nằm đó, ông ta buông Ngự Bích Hồng, vội lao tới đỡ Lâm Chính dậy.
“Tôi...vẫn ổn...mau giúp tôi châm cứu”, Lâm Chính yếu ớt lên tiếng.
“Được...được”.
Tửu Ngọc vội vàng lấy châm trên người Lâm Chính và châm cứu cho anh. Mặc dù Tửu Ngọc cũng bị thương nặng nhưng kỹ thuật châm cứu thì vẫn còn đó.
Sau vài đường châm, hơi thở của Lâm Chính đã hồi phục lên nhiều.Anh chật vật đứng dậy, đi về phía Khinh Liên Cung Chủ.
“Không...không thể nào...sao tôi có thể chết ở nơi như thế này được chứ...tôi phải có được sự bất tử...tôi sẽ trở thành người đứng đầu vũ trụ...Tôi sẽ không chết”.
Khinh Liên Cung Chủ trố mắt, miệng lầm bầm. Lâm Chính nhìn bà ta đã bị vỡ hết mệnh mạch. Anh thầm thở phào.
“Bất tử trước giờ là thứ ảo tưởng. Huống hồ, bất tử có ý nghĩa gì, bà không có tình yêu, truy tìm sự bất tử chẳng khác gì tự hành hạ bản thân”, Lâm Chính trầm giọng.
“Yêu là gì?”
“Tôi không giải thích được, nhưng tôi có thể hỏi bà một câu đơn giản...”
Cung Chủ với đôi mắt đỏ như máu nhìn anh. Lâm Chính lên tiếng: “Trên đời này có ai đáng để bà tin tưởng không. Có ai dángđể bà dựa vào không?”
Bà ta khựng người, không thể trả lời được. Bà ta muốn nói nhưng không thể biểu đạt được. Cả đời này, bà ta mù quáng theo đuổi sự bất tử.
Để có thể đạt tới cảnh giới vô thượng. Để có thể làm chủ thế giới, bà ta đã nghiên cứu y thuật, tạo ra Khinh Liên Cung, thậm chí còn không tiếc việc thử nghiệm lên chính người mình, muốn dựa vào tri thức của bản thân để thay đổi vận mệnh.
Cuối cùng bà ta đành phải biến bản thân thành một kẻ người không ra người quỷ không ra quỷ.
Thế nhưng bà ta không hề hối hận. Bà ta thấy chỉ cần đạt được mục đích thì dù có phải hi sinh thế nào cũng chẳng sao cả.
Chính vì vậy trái tim bà ta không hề có tình yêu . Dù là Ngự Bích Hồng từ nhỏ được bà ta nuôi dưỡng thì bà ta cũng có thể hi sinh, căn bản không quan tâm.
Thế nhưng câu nói của Lâm Chính dường như đã đánh trúng điểm yếu của bà ta khiến bà ta thức tỉnh.
Đúng vậy...Những điều bà ta làm có ý nghĩa gì chứ? Tìm được sự bất tử rồi thì sao? Làm chủ cả thế giới rồi thì sao?
“Tôi không có người để quan tâm, cũng không có ai yêu thương tôi, có thể để tôi dựa vào”, Khinh Liên Cung Chủ chầm chậm nhắm mắt lại.
Một giọt nước mắt chảy xuống.
“Đưa Ngự Bích Hồng tới đây”, Lâm Chính nhìn Khinh Liên Cung Chủ, sau đó nói .
Tửu Ngọc gật đầu, chạy tới cho Ngự Bích Hồng dùng đan dược. Ngự Bích Hồng sau khi tỉnh lại thì được đưa đi cùng Lâm Chính.
“Cậu...không cảm thấy mệt sao? Lâm Chính...”
Lúc Lâm Chính đang định rời đi thì giọng nói yếu ớt của Khinh Liên Cung Chủ vang lên. Lâm Chính dừng lại nhưng anh không nói gì chỉ tiếp tục bước đi tiếp.
Cuối cùng thì một âm thanh nặng nề khác vang lên.
Khinh Liên Cung Chủ tắt thở. Xung quanh chỉ còn lại sự im lìm.