Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 4691: "Nếu tôi nói không đi thì sao?"



Người dự tuyển Võ Thần?

Ba người đưa mắt nhìn nhau.

"Là gì vậy nhỉ?"

Lâm Chính nhìn về phía Ngự Bích Hồng.

"Là những người có năng lực tham gia vào trận quyết đấu Võ Thần, có cơ hội để trở thành Võ Thần".

Ngự Bích Hồng trầm giọng đáp.

"Lợi hại vậy sao?"

"Cũng không phải quá lợi hại, vì số người tham gia trận quyết đấu này không phải là ít. Có nhiều người cho rằng năng lực của mình như vậy là đủ nên muốn tới thách đấu, có điều họ không biết Võ Thần đáng sợ đến thế nào. Những kì quyết đấu Võ Thần trước đó đều được tổ chức định kỳ. Nhưng đã hơn trăm năm trôi qua, vẫn chưa có ai thay thế được bảy vị Võ Thần".

Advertisement

Ngự Bích Hồng lắc đầu, hít một hơi lạnh.

Nếu dễ dàng có được vị trí đó như vậy thì cũng chẳng thể nào gọi là Võ Thần được nữa.

Mỗi năm có không biết bao nhiêu người đến thách đấu Võ Thần, nhưng ai nấy thân diệt Đạo vong, chẳng ai có kết cục tốt đẹp.

"Đại nhân, ở trấn này có đối tượng được chọn tham gia quyết đấu, toàn trấn đều toàn lực bảo vệ người này, cho nên họ yêu cầu chúng ta phải bỏ đi võ khí cũng là điều dễ hiểu. Hay là tạm thời chúng ta để võ khí ở bên ngoài trấn, vào trong mua ngựa trước rồi tới thành Long Tâm".

Tửu Ngọc nói.

"Được".

Advertisement

Lâm Chính gật đầu.

"Coi như các người thức thời!"

Người kia hừ khẽ một tiếng, kéo dây cương ngựa đi vào trong trấn.

Lâm Chính trên người không có võ khí, bất luận là Thiên Sinh Đao hay bút Hoạ Kiếm đều giấu trong lòng bàn tay anh, cho nên chỉ có Ngự Bích Hồng và Tửu Ngọc phải giao nộp vũ khí.

Ba người họ đi vào bên trong trấn.

Trấn này không lớn, có khoảng vài trăm nhân khẩu.

Tửu Ngọc dùng đan dược đổi lấy một bộ quần áo, sau đó cùng Lâm Chính đi chọn ngựa.

"Trấn này không lớn, cũng chẳng có ngựa tốt, cứ chọn tạm thôi vậy".

Lâm Chính liếc nhìn mấy con ngựa được ông chủ dắt ra, bình thản nói.

Hai người kia gật đầu, dắt ngựa chuẩn bị rời đi.

Nhưng đúng lúc này, mấy kẻ ban nãy chặn họ ở cửa trấn lại xuất hiện.

Kẻ đi đầu đánh giá Lâm Chính và Ngự Bích Hồng, sau đó lại nhìn sang Tửu Ngọc, trong mắt đầy vẻ khinh thường.

"Khí mạch của ông ta tôi không thể cảm nhận được. Sao vậy? Lẽ nào là một phế nhân?"

Kẻ đi đầu cưỡi trên con ngựa, ngông nghênh hỏi.

Tửu Ngọc có chút giận dữ, nhưng không nói gì.

"Chúng ta đi thôi".

Lâm Chính cũng không muốn dây dưa với đám người này.

Lúc này trong đầu anh chỉ có duy nhất một việc muốn làm.

Đó là tiêu diệt Diệp Viêm, nhổ cỏ tận gốc.

Sau đó rời khỏi long mạch này.

Nhưng ba người họ đang định rời đi thì đám người kia lại tiến lên chặn đường.

"Các vị muốn gì?"

Lâm Chính cau mày hỏi.

"Mấy người anh em chớ vội đi, có mấy việc muốn nhờ các người giúp".

Tên kia cười nói: "Yên tâm, có thù lao hẳn hoi, mỗi người năm viên linh đan. Thế nào?"

"Xin lỗi, chúng tôi không có thời gian".

Lâm Chính không cần suy nghĩ mà lập tức từ chối ngay.

Nhưng tên kia vẫn không chịu lùi bước, ngược lại còn cười lạnh, khinh bỉ nói: "Người anh em, việc này anh không muốn giúp cũng không được!"

"Anh có ý gì? Muốn đánh nhau sao?"



Ngự Bích Hồng cũng không phải dạng vừa, hừ lạnh một tiếng rồi rút ra thanh ngự kiếm mới, lạnh lùng nhìn mấy kẻ kia.



"Muốn đánh, nhưng không phải chúng tôi đánh với các người!"



Tên kia cười nói: "Người dự tuyển Võ Thần của chúng tôi vừa mới đột phá tu vi, cần tìm vài người để tập luyện củng cố tu vi. Đi thôi, đi cùng tôi tới quảng trường Võ Thần, tập luyện cùng Võ Thần tương lai của chúng tôi!"



"Nếu tôi nói không đi thì sao?"



"Tôi đảm bảo người trong cả trấn này sẽ không để các người rời đi!"



"Có muốn thử không?"



Ngự Bích Hồng nổi trận lôi đình, sát khí đằng đằng.



Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính lại ngăn lại.



"Bích Hồng, chúng ta đi xem xem".



"Đại nhân..."



"Trấn này cũng không phải ít người, vết thương của chúng ta cũng chưa hồi phục, lúc này đánh phá vòng vây không dễ. Huống hồ, giờ tôi đang bị Võ Thần truy nã, không tiện làm lớn chuyện".



Lâm Chính nhỏ giọng nói.



Ngự Bích Hồng nghe vậy thì cũng đành từ bỏ.



Ba người họ được đưa đến quảng trường Võ Thần.