Mặc dù Lâm Chính chỉ hét lên, nhưng Quy Kiếm Sinh vẫn nghe thấy gì đó đặc biệt trong giọng nói này.
"Người này hủy hoại thanh danh của anh, anh giết anh ta là đương nhiên, nhưng người trong thị trấn này đều vô tội, không cần ác độc như vậy chứ?"
Lâm Chính nhìn Quy Kiếm Sinh, bình tĩnh nói.
Vẻ mặt Quy Kiếm Sinh lạnh tanh, trên mặt không vui không buồn, bình tĩnh nói: “Anh đang dạy bảo tôi sao?”
Lâm Chính lắc đầu.
Trong mắt Quy Kiếm Sinh lóe lên tia sáng, sau đó giơ tay hô: “Tất cả dừng tay!”
Người của Kiếm Phong Hải đồng loại dừng tay, nhìn Quy Kiếm Sinh.
Mặt Quy Kiếm Sinh không cảm xúc nhìn chằm chằm Lâm Chính, nhàn nhạt nói: “Anh muốn cứu đám người này à? Được, tôi sẽ cho anh cơ hội, nếu anh có thể tiếp một kiếm của tôi, tôi sẽ thả bọn họ, thế nào?”
“Tiếp một kiếm của anh ư?”
Lâm Chính giật mình.
Advertisement
“Sao thế? Nếu không dám thì mau quỳ xuống, đáng chết thì phải chết”.
Một người của Kiếm Hải Phong đứng bên cạnh hầm hừ.
“Không phải là không dám, chỉ là tôi nghĩ... một kiếm có phải quá ít hay không?”
Lâm Chính suy nghĩ rồi nói.
Vừa dứt lời, mọi người xung quanh đều sửng sốt.
“Đại nhân... đừng làm vậy, người này là Võ Thần dự bị!”
Ngự Bích Hồng chết lặng, há miệng nhưng không nói được gì.
Cô đã ta từng thấy thực lực của Lâm Chính, quả thực phi thường, kinh thiên động địa.
Nhưng Quy Kiếm Sinh không phải người vô danh.
Phải biết rằng, Võ Thần dự bị phải khiêu chiến với Võ Thần.
Thẳng thắn mà nói, nếu Quy Kiếm Sinh khiêu chiến thành công thì hắn sẽ trở thành Võ Thần mới.
Nhân vật cấp bậc như hắn, cho dù là Khinh Liên Cung Chủ cũng không dám đắc tội.
Dù sao Khinh Liên Cung Chủ cũng chưa bao giờ dám khiêu chiến Võ Thần!
“Đại nhân, anh như vậy... có phải quá kiêu ngạo rồi không?"
Ngự Bích Hồng lén nuốt nước bọt nói.
“Tôi chỉ nói sự thật”.
“Anh...”
Ngự Bích Hồng còn muốn nói gì đó, nhưng người của Kiếm Phong Hải đứng xung quanh đã điên tiết.
"Khốn kiếp!"
“Thằng chó này, dám sỉ nhục cậu chủ của chúng ta!”
“Tự tìm đường chết!”
“Tao giết mày!”
Người đàn ông tức giận cầm kiếm lao lên, tấn công Lâm Chính.
Mắt Ngự Bích Hồng cứng đờ, lập tức rút kiếm.
“Khoan đã!”
Quy Kiếm Sinh nói.
Thanh âm rất có lực uy hiếp.
Tất cả mọi người đều dừng tay.
“Anh nói, mấy kiếm?”
Quy Kiếm Sinh kiềm chế cơn giận, mặc dù trong mắt lộ rõ vẻ tức giận, nhưng vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh như cũ.
"Mười kiếm đi”.
Lâm Chính suy nghĩ nói.
"Mười kiếm hả?"
Quy Kiếm Sinh giận đến mức cười ra tiếng: “Anh khinh thường tôi đến thế sao?”
"Tôi không có ý khinh thường anh”.
Lâm Chính lắc đầu: "Chẳng qua, tôi có lòng tin với thực lực của chính mình”.
"Suy đến cùng là anh cảm thấy tôi không có uy hiếp với anh!"
Quy Kiếm Sinh cười khẩy, lấy ra tấm lệnh bài phát ra tia sáng bóng loáng, ném về phía Lâm Chính.
Lâm Chính theo bản năng bắt lấy, nhìn rồi kinh ngạc nói:
“Lệnh bài tư cách dự tuyển Võ Thần”.
“Mười kiếm không giết được anh thì Quy Kiếm Sinh tôi sẽ thân bại danh liệt, giữ thứ này cũng vô dụng!”
Quy Kiếm Sinh bình tĩnh nói: “Chuyện này xảy ra ở đâu thì kết thúc ở đó, đợi sau khi tiêu diệt anh, tôi sẽ để cho người dân cả thị trấn chôn cùng anh! Anh, sẵn sàng chưa?”
Lâm Chính nghe vậy cũng hiểu quyết tâm của Quy Kiếm Sinh, gật đầu: “Đến đi!”
Vèo!
Quy Kiếm Sinh không hề do dự, cánh tay run lên.
Một luồng kiếm quang đột nhiên phóng ra, giống như sao băng lao vun vút, đánh thẳng vào mặt Lâm Chính.
Luồng kiếm khí này nhanh chóng, dữ dội, quyết liệt.
Bổ núi chém biển, dễ như lòng bàn tay.
Cư dân trong thị trấn đều run rẩy, tái mặt vì sợ hãi.
Nhưng khi kiếm khí vừa đến gần, Lâm Chính đột nhiên vung tay, sức mạnh phi thăng ở đầu ngón tay như chiếc roi quất về phía kiếm khí.
Ầm.
Lúc này kiếm khí nổ tung.
Quy Kiếm Sinh lập tức cau mày.
“Chẳng lẽ anh không cần lệnh bài tư cách dự tuyển Võ Thần này nữa sao?”