Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 4701: “Tất cả đứng dậy đi”.



Đám người Kiếm Phong Hải rất tức giận, ai nấy đều nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt không cam lòng.

Nhưng Quy Kiếm Sinh đã đưa ra quyết định, bọn họ không thể làm gì được.

Vài nhát kiếm không đánh bại được Lâm Chính, trong lòng Quy Kiếm Sinh cũng tràn ngập sự không cam lòng vô tận.

Nhưng hắn sẽ không đánh mất lý trí vì điều đó, hắn lập tức phóng lên lưng ngựa, kéo dây cương.

“Anh tên là gì?”

Quy Kiếm Sinh nhỏ giọng hỏi.

“Lâm Chính”.

“Lâm Chính?”

Quy Kiếm Sinh lẩm bẩm, hình như hắn đã từng nghe đến cái tên này rồi.

Advertisement

Người ở bên cạnh đột nhiên thốt lên cái gì đó, vội vàng thì thầm vào tai Quy Kiếm Sinh vài câu.

Lúc này Quy Kiếm Sinh mới chợt nhận ra.

“Chẳng trách anh có thể đỡ mấy nhát kiếm của tôi mà không thua, hóa ra là anh là Lâm Chính - người đã giết người hầu của Võ Thần, sau đó bị Thái Thiên Võ Thần truy nã!”

“Là tôi”, Lâm Chính thẳng thắng thừa nhận.

“Anh thật là ngu ngốc”.

Quy Kiếm Sinh lắc đầu: “Nếu bị truy nã sao lại dám nói tên thật ra chứ? Anh không sợ tôi sẽ nói cho Thái Thiên Võ Thần biết tung tích của anh sao?”

Advertisement

“Cậu chủ Quy là một người có cá tính, muốn hỏi tên của tôi là để sau này khi đạt thành công lớn trong tu luyện sẽ tới tìm tôi đấu tiếp, giành lại tư cách ứng tuyển Võ Thần, đã thế thì tại sao tôi lại phải dùng tên giả chứ?”

Lâm Chính lạnh lùng nói.

Quy Kiếm Sinh hơi cau mày, cẩn thận quan sát Lâm Chính rồi gật đầu: “Anh hiểu ý tôi là được, nghe này, tư cách ứng tuyển Võ Thần chỉ đang tạm thời thuộc về anh, chẳng bao lâu nữa tôi sẽ lại tìm anh, lúc đó chúng ta sẽ đánh thật một trận, tôi chắc chắn sẽ đánh bại anh!”

“Tôi chờ anh”.

Lâm Chính lạnh lùng nói.

“Nghe đây, chuyện liên quan đến hành tung của Lâm Chính ngày hôm nay, nếu ai dám tiết lộ ra ngoài, giết không thương tiết!”

Quy Kiếm Sinh quay đầu lại lạnh lùng ra lệnh với cấp dưới, sau đó kéo dây cương, thúc ngựa chạy nhanh ra khỏi thị trấn.

“Rõ!”

Người của Kiếm Phong Hải cùng nhau hét lên, lập tức đuổi theo.

Đám người Kiếm Phong Hải lũ lượt rời đi.

Nguy cơ của thị trấn nhỏ được giải trừ.

Nhiều người thở phào nhẹ nhõm, chân mềm nhũn nằm gục xuống đất.

“Cảm ơn Lâm đại nhân! Cảm ơn! Nếu không có cậu, thị trấn của chúng tôi đã gặp phải họa rồi!”

Trịnh Mãnh được người khác đỡ đi tới, tỏ ra vẻ biết ơn với Lâm Chính.

“Dễ như trở lòng bàn tay thôi! Sau này hãy sáng mắt lên, dừng để bị người ta lừa nữa!”

Lâm Chính bình tĩnh nói.

“Vâng, vâng...”

Trịnh Mãnh hơi hổ thẹn.

Nghĩ đến thái độ trước đây của mình với nhóm người Lâm Chính, hắn cảm thấy hơi xấu hổ.

“Mọi người, chúng ta hãy cùng nhau quỳ xuống cảm ơn Lâm đại nhân, nếu như hôm nay không có Lâm đại nhân ra tay thì có lẽ chúng ta đều đã trở thành ma dưới kiếm của Kiếm Phong Hải rồi!”

Trịnh Mãnh quay lại hét lên.

“Cảm ơn Lâm đại nhân!”

Người ở thị trấn nhỏ lần lượt quỳ lạy.

Cảnh tượng khá ngoạn mục.

“Tất cả đứng dậy đi”.

Lâm Chính hơi không quen với cảnh tượng này, cất lời.

“Cảm ơn đại nhân!”

Mọi người hô hào.

Lúc này, một ông lão đi lên phía trước nói với Trịnh Mãnh: “A Mãnh, Lâm đại nhân đã có ơn rất lớn với thị trấn nhỏ chúng ta, nhất định phải bày tỏ lòng cảm ơn cho đàng hoàng, tôi nghĩ tối nay nên tổ chức một bữa tiệc lớn để cảm ơn ơn cứu mạng của đại nhân!”

“Đúng vậy, nhất định phải thật hoành tráng để bày tỏ lòng biết ơn với đại nhân!”

Trịnh Mãnh vội vàng nói.

“Chúng tôi không cần tổ chức tiệc rượu, chúng tôi còn phải lên đường nên không thể trì hoãn nữa”.

Lâm Chính bình tĩnh nói, sau đó nháy mắt với Ngự Bích Hồng và Tửu Ngọc, quay người rời đi.

Nhưng ông lão lại dẫn theo một nhóm người vọt đến, chặn Lâm Chính lại rồi quỳ xuống.



“Đại nhân, cậu đã lấy ơn báo oán, không so đo với hành vi vô lễ của chúng tôi trước đó mà còn cứu toàn bộ thị trấn của chúng tôi, chúng tôi không có gì để báo đáp, chỉ có thể chuẩn bị một ít rượu thay lời cảm ơn, nếu đại nhân không chịu chấp nhận, chúng tôi sẽ cảm thấy áy náy đến mức nào đây? Xin đại nhân hãy cho chúng tôi cơ hội này!”



Nói rồi, ông lão dẫn đầu quỳ xuống.



Những người khác cũng lần lượt làm theo.



Mọi người đều chân thành cảm động rơi nước mắt.



Lâm Chính cau mày, hơi khó xử.



Lúc này, hình như Trịnh Mãnh đã nghĩ đến chuyện gì đó, hỏi: “Đại nhân, các người đến thị trấn của tôi mua ngựa, phải gấp rút lên đường à?”



“Đúng vậy”.



Lâm Chính gật đầu.



“Vậy thì xin đại nhân hãy nghỉ ngơi một đêm, chúng tôi sẵn sàng tặng những con thiên mã tốt nhất thị trấn cho ba vị đại nhân!”



Trịnh Mãnh cười nói.



“Thiên mã?”



Ngự Bích Hồng và Tửu Ngọc ở phía sau sửng sốt, thất thanh nói: “Trong thị trấn của mấy người có thiên mã hả?”



“Đúng vậy!”



Trịnh Mãnh gật đầu cười nói.