Chỉ thấy Lâm Chính mặt không cảm xúc nói: "Tuy tôi không thể tin có nhiều người lựa chọn lấy oán báo ơn như vậy, nhưng hành tẩu bên ngoài sao có thể không có lòng đề phòng được?".
"Cậu... ý cậu là sao?".
Ông già đầu trọc cảm thấy không đúng lắm, sắc mặt tái nhợt, vội nháy mắt với người bên cạnh.
Người kia gật đầu, vội xoay người rời đi.
"Các ông đã nghe thấy cuộc nói chuyện giữa tôi và Quy Kiếm Sinh, cũng biết tôi bị Thái Thiên Võ Thần truy nã. Tôi tin tưởng nhân phẩm của Quy Kiếm Sinh, anh ta tuyệt đối sẽ không bán đứng tôi, dù sao anh ta vẫn hi vọng sau này có thể đánh bại tôi để rửa nhục, thế nên tôi không lo lắng phía Kiếm Phong Hải".
"Nhưng các ông thì khác, tôi không biết gì về các ông, hơn nữa từ việc các ông dung túng cho kẻ giả mạo kia dùng người sống luyện võ là có thể nhìn ra phẩm chất của các ông không tốt, đã vậy thì tôi phải đề phòng chứ".
Lâm Chính bình thản nói, sau đó chậm rãi giơ tay lên.
Advertisement
Ông già râu dài lập tức phất tay với người bên cạnh.
Những người đang có mặt ở bữa tiệc đều lấy vũ khí ra, chậm rãi bao vây Lâm Chính.
Ngự Bích Hồng vội rút thanh kiếm lớn ở bên cạnh ra để chống lại.
Nhưng cô ta vừa chạm vào thanh kiếm.
Bốp!
Một bàn chân giơ lên, đạp mạnh vào bụng dưới của cô ta.