Không ít người ngước mắt nhìn, nhưng khi nhìn thấy người đàn ông kia, ai cũng có vẻ mặt căng thẳng.
“Cô ta không có mắt nhìn người hay sao? Không biết cậu Thương Lan là khách VIP của tòa nhà treo thưởng à? Cậu ấy muốn làm nghiệp vụ gì còn cần xếp hàng sao?”.
“Dám bảo cậu Thương Lan xếp hàng? Con nhóc này đầu óc có vấn
đề à?”.
“Bị tát là đáng đời!”.
Một số người che miệng cười, ánh mắt đầy vẻ sâu xa.
Qua sự chế giễu và cười chê của người xung quanh, Ngự Bích Hồng cũng nhận ra người đàn ông đó không phải tầm thường.
“Vừa rồi cô... bảo tôi đi xếp hàng?”.
Advertisement
Người đàn ông nhìn chằm chằm Ngự Bích Hồng, không tỏ cảm xúc gì, hỏi.
“Tôi.”.
Ngự Bích Hồng há miệng, không biết nên trả lời thế nào.
“Bảo anh xếp hàng có vấn đề gì không?”.
Lâm Chính đi thẳng tới, thản nhiên lên tiếng.
“Mày lại ở đâu nhảy ra?”.
Người đàn ông liếc nhìn Lâm Chính, không đồng tình.
Advertisement
“Thằng chó, mày biết cậu chủ tạo là ai không? Cậu chủ tạo đến tòa
nhà treo thưởng làm việc khi nào cần xếp hàng?".
Người bên cạnh lạnh lùng quát, ánh mắt tràn ngập vẻ tức giận.
“Anh không cần xếp hàng?”.
Lâm Chính hỏi.
“Mày biết đây là gì không?”.
Cậu Thương Lan lấy một tấm thẻ màu đen ra, quơ qua lại: “Đây là vật mà loại người như mày cả đời cũng không có nổi, cũng là bằng chứng để tao không cần xếp hàng, rõ chưa?”.
“Cô ta muốn nói chuyện quy tắc à? Vậy tôi nói cho các người biết, chuyện tôi không xếp hàng chính là quy tắc!”.