“Lâm đại nhân, thật sự xin lỗi, tôi thật sự không biết là sự việc sẽ thành ra thế này..., Đào Thành tỏ vẻ xin lỗi.
“Khốn nạn, có phải là ông cố tình để lộ thông tin cho Thương Lan Võ Thần không?", Tửu Ngọc trở nên vô cùng kích động, bèn túm lấy Đào Thành và chửi rủa.
“Tửu Ngọc đừng làm loạn”
Ngự Bích Hồng kéo Tửu Ngọc về phía mình, cười lạnh lùng: “Với địa vị và sức mạnh của quản lý Đào mà muốn ép chúng ta thì thật sự không cần tới mức đó đầu”.
Advertisement
“Vậy giờ chúng ta phải làm sao?”, Tửu Ngọc ngồi ra đất, hét lên đầy thất vọng. Ngự Bích Hồng không nói gì.
“Các người đưa tôi tới rừng U Minh đi”, đúng lúc này Thương Lan Phúc đột nhiên lên tiếng.
“Đưa tới rừng U Minh sao?”
Ngự Bích Hồng nhìn hắn: “Ý của anh là gì”
“Đừng hiểu lầm, tôi không có dự định chết cùng các người đâu. Người đó muốn các người chết cùng tôi nhưng tôi sẽ không để ông ta đạt được mục đích. Các người đi cùng tôi tới đó, sau đó tôi sẽ đi vào trong, tôi chết, các người có cái để giải thích. Như vậy là được rồi”, Thương Lan Phúc nói giọng khàn khàn.
“Điều này.”, Ngự Bích Hồng á khẩu.
“Như vậy cũng được đấy”, Tửu Ngọc tỏ vẻ kích động.
“Vô ích thôi”.
Lâm Chính lắc đầu: “Anh chết chúng tôi sống thì ông ta cũng không tha cho chúng tôi đâu. Nhiệm vụ này nếu là do tòa nhà treo thưởng có thất bại cũng không sao, còn nếu do Thương Lan Võ Thần đưa ra, một khi thất bại thì dù chúng tôi có sống, ông ta cũng sẽ giết chết thôi”.
“Điều này...”, Ngự Bích Hồng và Tửu Ngọc bàng hoàng.
Một Thái Thiên Võ Thần còn chưa xử lý xong, giờ lại đắc tội với cả Thương Lan Võ Thần...Có lẽ giờ họ chẳng còn sống nổi ở vùng long mạch này nữa rồi.
Thương Lan Phúc cười khổ, không lên tiếng. Đúng lúc này Đào Thành nói: “Các vị đừng bi quan, tôi đi mời một người, người đó sẽ cùng mọi người tới rừng rậm U Minh có khi sẽ giúp tăng khả năng thành công trong lần này của mọi người”.
“Người nào vậy?"
“Tán tu Hồng Nương”.
Tại trà lầu.
Một người phụ nữ mặc áo đó với cơ thể quyến rũ, trang điểm đậm đang cầm một bức thư và chau mày nhìn đoàn người Lâm Chính
Tửu Ngọc run rẩy, Ngự Bích Hồng và ngay cả Thương Lan Quyết cũng căng thẳng theo. Vì dù sao khí tức của người trước mặt này cũng quá mạnh. Thực lực của người này phải cỡ Lãng Bá.
“Đào Thành hồ đồ rồi à, tự dưng bảo đảm các người tới rừng rậm U Minh cùng tôi”, Hồng Nương đặt thư lên bàn, hừ giọng lạnh lùng.
Đám người Lâm Chính không nói gì. Hồng Nương nhìn Lâm Chính sau đó nở nụ cười ngọt ngào.
“Đào Thành đã gửi thư tới thì đương nhiên tôi phải nghe theo rồi. Chúng ta khi nào hành động”.
“Bà đồng ý rồi sao?”, Lâm Chính nhìn bà ta.
“Không đồng ý cũng không được. Gã đó cứu tôi một lần. Tôi đã nói rồi tôi sẽ đồng ý làm mọi chuyện để báo đáp ông ta. Chậc chậc, thật không ngờ ông ta muốn tôi cùng các người tới rừng rậm U Minh..”
W
Hồng Nương tiến lại gần Lâm Chính, nhìn anh bằng ánh mắt lúng liếng: “Nghe đây nhóc, tôi nói cho các người biết, rừng rậm U Minh đúng là địa ngục trần gian đấy, vô cùng hung hiểm. như xảy ra chuyện gì thì
Wel
tôi sẽ không thể bảo vệ các người đâu mà tôi sẽ rời đi trước. Tôi có thể ra được khỏi nơi đó. Các người thì sẽ chết thôi. Hiểu chưa? Nếu các người sợ thì có thể nói với Đào Thành từ bỏ nhiệm vụ, giờ vẫn còn kịp đấy”.
“Không cần đâu giờ chúng ta xuất phát”, Lâm Chính đứng dậy.
“Nhóc, cậu chán sống rồi sao?”, Hồng Nương chau mày.
Nhưng Lâm Chính không nói gì chỉ đi thẳng ra ngoài...