Vẻ mặt Ám Minh Nguyệt trở nên căng thẳng, cô ta lập tức nắm lấy thanh kiếm màu đen tuyền và chuẩn bị lao về phía Lâm Chính, sát khí đằng đằng.
Dù người này là ai thì hôm nay cũng phải chết ở đây.
Bí mật ở đây không thể bị rò rỉ ra ngoài!
Nhưng đúng lúc Ám Minh Nguyệt chuẩn bị tấn công Lâm Chính.
Roẹt!
Có tiếng như da thịt bị cắt xẻ.
Sau đó, một bóng người đột nhiên bay tới, nặng nề ngã xuống đất.
Ám Minh Nguyệt giật mình, cúi đầu nhìn chằm chằm.
Đó là thuộc hạ của cô ta.
Cổ người đàn ông này bị cắt đứt, máu chảy ra lênh láng, hình như đã chết!
Trên người anh ta chỉ có một vết thương, ngoài ra không có gì khác!
Một kiếm cắt đứt cổ họng?
Một đòn có thể giết chết một cao thủ?
Sắc mặt Ám Minh Nguyệt đột nhiên thay đổi, lập tức nhìn về phía trước.
Lúc này, Thương Lan Phúc người đầy máu, liều mạng chiến đấu trong đám đông như một vị thần kiếm.
Đôi mắt hắn sắc bén, những đường kiếm hung mãnh tả xung hữu đột.
Advertisement
Mặc dù bị bao vây bởi nhiều cao thủ, nhưng Thương Lan Phúc vẫn có thể xử lý mọi chuyện một cách dễ dàng.
Trong chớp mắt, một thuộc hạ khác lại bị giết.
"Cái gì?"
Ám Minh Nguyệt không thể tin được.
Cô ta gần như không thể tin vào mắt mình.
Chuyển động của từng đường kiếm gần như hoàn hảo.
Mỗi cú chặt, mỗi cú đẩy, không có lỗi nào cả.
Phòng ngự của hắn khá yếu, nhưng đòn tấn công lại sắc bén đến mức nghẹt thở!
Thuộc hạ của cô ta hoàn toàn không thể bắt kịp tốc độ của Thương Lan Phúc.
Trong nháy mắt, Thương Lan Phúc đã tàn sát gần một nửa số thuộc hạ của Ám Minh Nguyệt!
Đây có phải là con hoang của Thương Lan Võ Thần không? Đây có phải là Thương Lan Phúc bị người đời phỉ báng không?
Ám Minh Nguyệt căng thẳng thần kinh, bước đi nhanh hơn một chút, cầm kiếm xông vào đám người, cùng Thương Lan Phúc giao đấu.
Advertisement
Phải chiến đấu chống lại Ám Minh Nguyệt, người được mệnh danh là “người kế vị Võ Thần”, áp lực đè lên Thương Lan Phúc ngay lập tức tăng lên.
Hắn nghiến răng nghiến lợi phản đòn.
Nhưng kiếm thuật của Ám Minh Nguyệt tốt hơn hắn rất nhiều.
Sau vài chiêu, trên người Thương Lan Phúc đã đầy vết kiếm.
"Quay lại đây!"
Lâm Chính ở phía sau chậm rãi đứng dậy, hạ lòng bàn tay xuống từ mắt phải và hét lên.
"Vâng, thưa sư phụ!"
Thương Lan Phúc nghiến răng, từ bỏ cuộc tấn công và đột ngột rút lui.
Sư phụ?
Ám Minh Nguyệt lặng lẽ quan sát, cũng không đuổi theo mà lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Chính.
"Anh là ai?"
Cô ta trầm giọng hỏi.
"Tôi là ai không quan trọng. Nghe này, các người hãy tránh ra và để chúng tôi rời đi. Đã hiểu chưa?"
Lâm Chính khàn giọng nói.
Anh không muốn lãng phí thời gian với những người này.
Anh muốn nhanh chóng giải quyết con mắt chí tôn của mình.
"Vội vàng rời đi như vậy sao? Chẳng lẽ trong núi đá kia có thứ gì tốt sao?"
Ám Minh Nguyệt hừ lạnh một tiếng: "Tôi đã nói rồi, món đồ kia phải giao cho tôi, mạng của các người cũng phải giao cho tôi! Người quyết định cuối cùng các người có thể rời đi hay không không phải là anh”.
Nói xong, đám người lại giơ kiếm lên, kích hoạt sức mạnh phi thăng, muốn chiến đấu lần nữa.
Nhưng Lâm Chính tựa hồ đã mất kiên nhẫn.
"Cô có chắc...người quyết định cuối cùng không phải là tôi không?"
Giọng nói lạnh tanh và trống rỗng.
Ám Minh Nguyệt không khỏi chột dạ.
Đột nhiên.
Vụt!
Thân ảnh Lâm Chính đột nhiên biến mất.
Không ai kịp phản ứng.
Ám Minh Nguyệt trong lòng hơi lo lắng, năm ngón tay cầm kiếm lập tức siết chặt hơn.
Lúc này, Lâm Chính vốn đã biến mất bỗng nhiên xuất hiện trước mặt cô ta, trong tay lóe lên một tia sáng vàng.
Thiên Sinh Đao xuất hiện trong tay anh, hung hãn đánh về phía Ám Minh Nguyệt.
Ám Minh Nguyệt lông tóc dựng đứng, lập tức nghiêng người sang một bên, tránh né Thiên Sinh Đao đang lao tới.
Bùm!
Lực đáng sợ lập tức truyền xuống xé nát mặt đất.
Một vết nứt dài vài dặm xuất hiện.
Mặt đất rung chuyển dữ dội, khiến những người khác loạng choạng đứng không vững.
Nhìn thấy vết nứt này, đồng tử của Ám Minh Nguyệt lập tức nở rộng ra.
Một thiên tài kiếm thuật như cô ta có thể ước lượng rõ ràng sức mạnh của nhát đao vừa rồi.
Cô ta biết mình không thể chống lại được một đòn tấn công như vậy.
Nhưng điều đó không có nghĩa là cô ta chịu nhượng bộ.
"Thú vị đây!"
Ám Minh Nguyệt lấy lại bình tĩnh, nhìn chằm chằm Lâm Chính bên kia, chủ động dùng thanh kiếm đen tuyền của mình tấn công.
Lâm Chính không hề do dự, anh lắc lắc Thiên Sinh Đao trong tay. Thiên Sinh Đao hoá thành ánh sáng màu vàng, chui vào lòng bàn tay. Sau đó ánh sáng vàng lại hiện ra, lần này bút Hoạ Kiếm xuất hiện.
Ám Minh Nguyệt vô cùng kinh ngạc, nhưng thanh kiếm đang tấn công vẫn không dừng lại, lưỡi kiếm xé gió dữ dội lao đi.
Lâm Chính cũng phóng ra bút Hoạ Kiếm.
Kiếm khí của hai bên điên cuồng đan xen vào nhau, tạo ra vô số tia lửa.
Ám Minh Nguyệt không ngừng tấn công, nhìn chằm chằm vào kiếm chiêu của Lâm Chính như muốn tìm ra sơ hở.
Nhưng dù tấn công hung hãn đến đâu, cô ta cũng không thể chém trúng Lâm Chính.
Phòng ngự của anh chắc chắn đến mức giọt nước cũng không thể lọt qua!
Tim Ám Minh Nguyệt đập điên cuồng.
Kiếm thuật của người đàn ông này thật phi thường!
Và... tại sao các chiêu kiếm của người đàn ông này lại giống với Thương Lan Phúc đến vậy?
Chẳng lẽ... người đàn ông này là thuộc hạ của Thương Lan Võ Thần?
Nghĩ đến đây, Ám Minh Nguyệt lại càng đằng đằng sát khí.
Nếu hai người này không bị tiêu diệt ở đây, một khi tin tức đến tai Thương Lan Võ Thần thì cô ta phải làm sao?
"Bỏ đi, dùng chiêu đó thôi!"
Ám Minh Nguyệt hừ lạnh, đột nhiên sức mạnh phi thăng dâng trào khắp cơ thể. Sau đó từ thanh kiếm màu đen đang điên cuồng gào thét toả ra ánh sáng của các vì sao.
"Ủa?"
Lâm Chính hơi sững lại, vẫn chưa hiểu Ám Minh Nguyệt muốn dùng chiêu gì.
Bùm!
Thanh kiếm đen điên cuồng va chạm với bút Hoạ Kiếm rồi đột nhiên phát nổ, vỡ thành hàng nghìn mảnh vỡ. Sau đó tất cả các mảnh vỡ vòng qua bút Hoạ Kiếm như những chiếc kim bạc, nhanh chóng đánh vào vô số điểm yếu xung quanh cơ thể Lâm Chính.
Giống như kim bạc châm vào huyệt đạo!
Lâm Chính sắc mặt căng thẳng.
"Chết đi!"
Ám Minh Nguyệt hét lên và dùng lòng bàn tay quơ vào không khí.
Những mảnh vỡ đó dường như có ma lực, nhanh chóng tụ lại trong lòng bàn tay cô ta, biến lại thành một thanh kiếm đen. Sau đó thanh kiếm đen giống như một ngôi sao đen, đâm thẳng về phía trái tim Lâm Chính.
Nhát kiếm quá bất ngờ khiến hầu như không ai kịp phản ứng.
Ngay cả Lâm Chính cũng không kịp phản ứng, chỉ có thể trơ mắt nhìn mũi kiếm đâm về phía mình.
"Sư phụ!"
Thương Lan Phúc lo lắng hét lên. Nhưng đã quá trễ rồi.
Cuối cùng!
Đinh!
Khi một tiếng kiếm sắc bén vang lên, mũi thanh kiếm đen đã đâm trúng ngực Lâm Chính...
Tuy nhiên....
Lưỡi kiếm chỉ đâm trúng vào ngực....
Nhưng lại không thể xuyên qua!
"Điều này là không thể....
" Ám Minh Nguyệt ánh mắt đờ đẫn, lẩm bẩm.
Cheng!
Lâm Chính không hề do dự, cầm bút Hoạ Kiếm chém vào Ám Minh Nguyệt.
Ám Minh Nguyệt cả kinh, điên cuồng lùi lại phía sau.
Nhưng khoảng cách giữa hai người quá gần, dù phản ứng của cô ta rất nhanh nhưng vẫn không thể hoàn toàn tránh được đường kiếm.
Xẹt!
Một âm thanh lạ phát ra.
Sau đó cánh tay cầm thanh kiếm đen của Ám Minh Nguyệt bị chặt đứt.
Máu phun ra.
Ám Minh Nguyệt ôm cánh tay bị gãy của mình lùi lại, hơi thở trở nên hỗn loạn.
Tất cả mọi người đều choáng váng.
Không ai nghĩ rằng Ám Minh Nguyệt, một trong những thiên tài hàng đầu của long mạch dưới lòng đất lại phải chịu tổn thất lớn như vậy trong trận chiến này...
"Bảo vệ tiểu thư!"
Ai đó hét lên một tiếng, sau đó mọi người liền xông tới, vây quanh Lâm Chính...