Âm thanh vừa dứt, Lâm Chính dẫn Thương Lan Phúc vào quán trà.
Những người bên trong nhìn hai người họ với ánh mắt nghi ngờ.
"Hai tên này bị thiểu năng à? Không có mắt hay sao?"
"Sao bọn chúng dám đi vào đây? Bọn chúng muốn chết sao?"
Một số thuộc hạ của Ám Thiên Võ Thần quay sang nói với nhau, vẻ mặt không hề thiện chí.
Với tình cảnh như hiện tại, hầu hết mọi người đều không dám bước vào quán trà.
Nhưng hai người kia lại ngang nhiên vào ngồi ở bàn giữa như thể không có người xung quanh.
Phục vụ quán trà ngơ ngác nhìn hai người, nhất thời không biết phải làm gì.
Advertisement
"Chủ quán, anh có nghe thấy không? Mang trà lên đây!"
Lâm Chính hơi nghiêng đầu, bình tĩnh nói.
Phục vụ quán trà toàn thân run rẩy, đành phải cắn răng trả lời: "Xin đợi một chút, hai vị quan khách, trà sẽ được phục vụ ngay...ngay lập tức..."
Nói xong, người phục vụ nhanh chóng bỏ chạy.
Thương Lan Phúc có chút lo lắng, nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói: "Sư phụ, ở đây có rất nhiều thuộc hạ của Ám Thiên Võ Thần, còn có một số cao thủ của các thế lực khác, chúng ta phải cẩn thận”.
Advertisement
"Không sao đâu, uống trà thôi”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
"Vâng".
Thương Lan Phúc gật đầu, đợi phục vụ mang trà lên, lập tức rót cho Lâm Chính một chén đầy.
Lâm Chính bưng chén trà nhấp một ngụm, sau đó hơi nghiêng đầu nhìn về phía Ám Minh Nguyệt.
Ám Minh Nguyệt chạm phải ánh mắt của anh, toàn thân bất giác run lên như bị điện giật.
Cô ta vội vàng quay mặt lại, sắc mặt trắng bệch, căn bản không dám nhìn Lâm Chính.
"Tiểu thư, cô ổn chứ?"
Những người bên cạnh Ám Minh Nguyệt nhận thấy có điều gì đó không ổn nên vội vã hỏi han.
"Không...không sao đâu..."
Ám Minh Nguyệt vội vàng nói.
Người đàn ông trung niên hơi giật mình nhìn Lâm Chính, suy nghĩ một chút, sau đó tiến lên phía trước hét lên: "Hai người các người là ai?"
"Ông thật to gan, cỡ như ông cũng dám hỏi thân phận của chúng tôi?"
Thương Lan Phúc buông chén trà xuống, hừ lạnh một tiếng.
"Láo xược!"
Người đàn ông tức giận, lập tức rút kiếm từ thắt lưng chuẩn bị tấn công.
Thương Lan Phúc trợn mắt, nhanh tay quơ lấy đôi đũa tre trên bàn vung mạnh.
Phụp!
Chiếc đũa tre đâm thẳng vào lòng bàn tay người đàn ông.
"Á!"
Người đàn ông hét lên.
Những người xung quanh lập tức lao tới, rút kiếm sắc bén chĩa vào Thương Lan Phúc.
Thương Lan Phúc không hề sợ hãi, lập tức đứng lên kích hoạt sức mạnh phi thăng, mặt lạnh như tiền nói: "Muốn ra tay? Để tôi xem các người có cần mạng nữa không!"
"Ồn ào quá! Cậu có biết chúng tôi là ai không? Cậu có biết người ngồi đằng kia là ai không? Tôi nói cho cậu biết, người bên kia là con gái của Ám Thiên Võ Thần, đại tiểu thư Ám Minh Nguyệt của chúng tôi! Cậu là cái thá gì mà dám hống hách ở đây?"
Một người lớn giọng quát.
"Lũ chuột ngu dốt! Còn muốn dùng Ám Thiên Võ Thần để áp chế đối phương? Các người có biết bây giờ mình đang chĩa kiếm vào ai không? Để tôi nói cho mà biết! Đây là Thương Lan Phúc, con trai của Thương Lan Võ Thần! Nếu các người tấn công anh ta, thì đó chính là tát vào mặt Thương Lan Võ Thần!"
Ở bàn bên cạnh, người đàn ông lại mỉm cười nói.
Anh ta dứt lời, mặt đám người kia đều biến sắc.
"Chỉ là một đứa con ngoài giá thú mà thôi! Thuộc hạ của tôi cũng chưa từng nghe nói tới, vậy mà anh còn muốn dọa người bằng chuyện này? Huống chi, Võ Thần Thương Lan có chịu thừa nhận anh ta không?"
Biết không trốn không được, Ám Minh Nguyệt lập tức lạnh lùng lên tiếng, cố gắng lấy lại thể diện.
"Cô nói gì?"
Thương Lan Phúc hai mắt nheo lại, nhìn chằm chằm Ám Minh Nguyệt.
Hắn đã muốn đánh cho người phụ nữ này một trận lắm rồi.
Nhưng tại thành phố này, nếu hắn hành động như vậy trước sự chứng kiến của bao nhiêu người thì sẽ không chỉ kéo theo mối hận thù giữa hai người mà còn liên quan đến hai vị Võ Thần.
Vì vậy Thương Lan Phúc rất do dự.
"Vậy là, cô đang sỉ nhục Thương Lan Phúc?"
Lúc này, Lâm Chính đang uống trà đột nhiên lên tiếng.
Ám Minh Nguyệt khẽ thở dài, cau mày và không nói.
Nhưng Lâm Chính đã bình tĩnh nói: "Nếu cô đã coi thường Thương Lan Phúc như vậy, vậy thì hãy để thực lực của hai người chứng minh đi!"
"Ý anh là gì?"
Ám Minh Nguyệt hỏi.
"Cô đánh với Thương Lan Phúc một trận!" Lâm Chính thẳng thừng nói.