Ngự Bích Hồng bặm môi, đôi mắt ánh lên sát ý và không hề lùi lại. Đào Thành cuống cả lên, vội vàng lao tới trước Ngự Bích Hồng.
“Hử?”, có lẽ cảm nhận được điều gì đó nên người thanh niên bèn quay qua nhìn Đào Thành.
“Lẽ nào, các người còn chưa chịu từ bỏ”, người thanh niên nheo mắt hỏi.
Đào Thành không buồn quan tâm người thanh niên, chỉ khẽ nói: “Cô Ngự, cô đừng sốt ruột. Chúng ta có gộp lại cũng không phải là đối thủ của đối phương đâu, hà tất phải tự chui đầu vào chỗ chết chứ”.
“Nhưng nếu chúng ta không ngăn lại thì Lâm đại nhân sẽ xảy ra chuyện mất”, Ngự Bích Hồng hai mắt đỏ au.
Advertisement
“Dù cô có chặn lại thì cũng không thể thay đổi được kết cục mà”
Đào Thành trầm giọng quát: “Cô có thể chặn nổi họ không? Cô bảo vệ nổi thần y Lâm không? Không thể nào mà. Nếu đã vậy thì hà tất phải tự tìm đến cái chết?”
“Thế nhưng...”
“Cô Ngự...đừng nhưng nhị gì nữa. Nghe lời tôi đi. Giờ con đường sống duy nhất chính là đợi kẻ kia mở cánh cửa đó ra và sau khi giao đấu với thần y Lâm sau đó tìm cách phá cửa cấm địa, tới Thập Lầu nhờ người ở đó trợ giúp”.
Advertisement
Đào Thành trầm giọng: “Thực lực của tôi không cao, không thể nào phá cấm chế được. Nhưng cô thì có thể, cô hiểu không?”
Nghe thấy vậy ánh mắt của Ngự Bích Hồng khẽ dao động, cô ta buông kiếm xuống.
Đúng là với thực lực của thanh niên kia thì đối phương hoàn toàn có thể trấn áp được.
Dù Ngự Bích Hồng có dồn toàn lực thì cũng không thể làm gì người thanh niên.
Chuyện tới nước này chỉ có thể nghe theo lời gợi ý của Đào Thành, nhân lúc người thanh niên không để ý thì rời khỏi đây đi tìm viện binh.
Đây mới là cách tốt nhất để hỗ trợ cho Lâm Chính. Thế nhưng lúc này Lâm Chính vẫn đang bế quan.
Huống hồ dù không bế quan thì...anh cũng chắc đối phó nổi với người thanh niên không.
Ngự Bích Hồng giật mình, nhìn về phía hành lang. Đào Thành và Tửu Ngọc nhìn theo và thở dốc.
Chỉ thấy người thanh niên cầm chìa khóa khẽ ấn vào cánh cửa và tìm lỗ khóa và khẽ vặn.
Cạch.
Cánh cửa được mở ra sau đó lớp kết giới cũng dần biến mất Người thanh niên mỉm cười, từ từ kéo cánh cửa ra.
Bên trong cánh cửa phóng ra một lớp bụi dày đặc. Lớp bụi lan ra phủ cả hành lang. Người thanh niên khẽ chau mày, thúc giục sức mạnh phi thăng và giơ tay lên.
Vụt...
Toàn bộ lớp sương khói tản ra. Đợi khi lớp sương tản đi hết thì hiện ra trước mặt người này là một người đàn ông mặc trường bào.
Lúc này, người đàn ông đang đứng trước một chiếc bàn, khẽ cúi người như đang viết gì đó.
Bên cạnh là một lò đan dược. Trên bàn có các loại giấy và những hình vẽ dày đặc cũng những nét viết chằng chịt. Người thanh niên giật mình.
Chuyện gì vậy?
Đây là...bế quan sao?
Có vẻ nghe thấy có tiếng động nên người thanh niên bèn dừng bút từ từ quay đầu lại nhìn chăm chăm người thanh niên.
“Anh đang làm phiền tôi đấy à?”
Người thanh niên nhìn chăm chăm người đối diện – cũng chính là Lâm Chính và gật đầu: “Anh chính là tên họ Lâm đấy à?”
“Anh là ai?”, Lâm Chính cuộn giấy lại đặt qua một bên.
“Người giết chết anh”, người thanh niên đi tới, từ từ rút thanh kiếm ở eo ra.
“Ai cử anh tới đây”.
“Đến cả điều này mà anh cũng không biết à?”
Người thanh niên quá bất ngờ. Lâm Chính từ từ quay người lại: “Là Ám Thiên Võ Thần cử anh tới à? Hay là Thương Lan Võ Thần? Hay là Thái Thiên Võ Thần?”