Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 4775: "Hài lòng rồi chứ?"



Tửu Ngọc và Ngự Bích Hồng nghe vậy đều rất tức giận. Ai nấy trừng mắt, ánh mắt lạnh như băng, tay siết thành nắm đấm.

Lâm Chính nhìn hai người họ một cái, sau đó dời ánh mắt về phía Khanh Hải, bình tĩnh nói: "Tôi chỉ không tính toán với toà nhà treo thưởng, nhưng không nói sẽ không tính toán với các anh!"

"Cái gì? Giờ cậu còn muốn tính sổ với Ám Thiên Võ Thần của chúng tôi? Cậu có xứng không?"

Khanh Hải cười khinh thường.

"Không xứng sao? Người của các anh đã trở thành tù nhân của tôi. Anh nói xem tôi có xứng giết hắn ta không?"

Lâm Chính bình tĩnh đáp.

"Cậu nói cái gì?"

Ánh mắt Khanh Hải lạnh lẽo.

"Hai vị, xin hãy bình tĩnh, xin hãy bình tĩnh!"

Tiết Tòng Mệnh vội vàng lên tiếng hoà giải: "Việc này kỳ thực là hiểu lầm, tôi đã điều tra rõ ràng. Loan Phong đại nhân không phải cố ý nhắm vào Lâm tiên sinh, chỉ là do hiểu sai mệnh lệnh của Ám Thiên Võ Thần nên mới ra tay với Lâm tiên sinh! Hôm nay Khanh Hải đại nhân tới đây là muốn giải quyết hiểu lầm này! Hy vọng Lâm tiên sinh có thể nể mặt, rộng lượng bỏ qua”.

"Hiểu sai?"

Lâm Chính liếc nhìn Tiết Tòng Mệnh, bình tĩnh nói: “Nghe Tiết tiên sinh nói, ý tứ là muốn tôi thả người đi, biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ sao?”

"Chúng tôi sẽ đưa cho tiên sinh một số tiền bồi thường nhất định như một lời xin lỗi. Dù sao, toà nhà treo thưởng cũng đã thất trách”.

Advertisement

Tiết Tòng Mệnh vội vàng nói.

"Tiết tiên sinh, Lâm tiên sinh trước đây đã thoát chết trong gang tấc! Nếu không phải cậu ấy thông minh cơ trí, sao còn có thể đứng ở đây? Một việc lớn như vậy, chút bồi thường chắc chắn là không đủ, toà nhà treo thưởng của chúng ta phải đáp ứng nguyện vọng của Lâm tiên sinh mới được!"

Đào Thành lập tức đứng lên nói.

"Đừng lo lắng, tôi đã mở miệng thì làm sao có thể bồi thường cho Lâm tiên sinh bằng mấy thứ tầm thường? Khoản bồi thường này chắc chắn sẽ làm Lâm tiên sinh hài lòng!"

Tiết Tòng Mệnh cau mày, liếc nhìn Đào Thành, trầm giọng nói.

Đào Thành nhìn về phía Lâm Chính.

"Lâm tiên sinh, bảo bối mà Tiết đại nhân của chúng tôi sưu tầm quả thực rất phi thường. Tiên sinh xem..."

"Tôi có thể nể mặt toà nhà treo thưởng lần này”.

Lâm Chính bình tĩnh nói.

"Vậy thì tốt quá rồi! Lâm tiên sinh quả là rộng lượng!"

Advertisement

Tiết Tòng Mệnh thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lộ ra nụ cười.

"Coi như cậu thức thời!"

Khanh Hải ném tàn thuốc xuống đất, giẫm lên.

"Nhưng về phía Ám Thiên Võ Thần thì sao? Họ không nên cho tôi một lời giải thích sao?"

Lúc này Lâm Chính lại bồi thêm một câu.

Anh vừa dứt lời, vẻ mặt mọi người đều cứng đờ.

Ngay cả Khanh Hải cũng không khỏi giật mình, nhìn chằm chằm Lâm Chính bằng ánh mắt không thể tin nổi.

"Cậu có biết mình đang nói gì không?"

Khanh Hải bình tĩnh lại, khàn giọng hỏi.

"Đương nhiên”.

"Vậy cậu muốn thế nào? Để chủ nhân của tôi tới xin lỗi cậu sao?"

Khanh Hải lại lên tiếng.

Nhưng lần này, giọng nói của hắn đầy sát khí.

"Không cần đến mức đó! Tôi vẫn còn biết lượng sức mình. Bảy vị Võ Thần, ai không có địa vị cao và được người đời sùng bái kia chứ. Tôi làm sao có thể mong Võ Thần xin lỗi tôi được?"

Lâm Chính lắc đầu.

“Hừ, hoá ra cậu cũng biết điều này?”

Khanh Hải hừ lạnh một tiếng.

Tiết Tòng Mệnh dường như nhận ra điều gì đó, trầm giọng nói: "Khanh Hải đại nhân, tôi thấy Lâm tiên sinh cũng không phải muốn đưa ra yêu cầu gì quá đáng, chỉ là muốn các vị đại nhân thể hiện chút thành ý mà thôi. Thế này thì sao, đại nhân có thể đại diện cho Ám Thiên Võ Thần tặng cho Lâm tiên sinh món quà gì đó được không? Như vậy coi như là đền bù tổn thất, nếu vậy tôi nghĩ Lâm tiên sinh cũng sẽ không để chuyện này trong lòng nữa!"

"Điều này là không thể!"

Khanh Hải chẳng buồn suy nghĩ, lập tức từ chối ngay.

Nhưng Tiết Tòng Mệnh này không dễ thoả hiệp như Đào Thành, lập tức cau mày nói: "Khanh Hải đại nhân thật lòng tới đây để giải quyết vấn đề sao?"

Sắc mặt Khanh Hải không được tự nhiên.

Trên thực tế, Tiết Tòng Mệnh không hề coi trọng những kẻ như Khanh Hải.

Địa vị của hắn bên cạnh Ám Thiên Võ Thần có lẽ không bằng Loan Phong.

Nhưng Khanh Hải đang đeo lệnh bài của Ám Thiên Võ Thần.

Vì vậy Tiết Tòng Mệnh đành phải khách khí với hắn.

Khanh Hải tựa hồ cũng đã chú ý tới thái độ của Tiết Tòng Mệnh, hắn suy nghĩ một lát, lạnh lùng nói: “Vậy cậu muốn thế nào?”

"Ba viên đan dược!"

"Đan dược gì?"

"Đơn giản thôi, một viên cường hóa thân thể, một viên chữa lành vết thương, một viên tu luyện công pháp!"

"Đan dược cấp mấy?"

"Không có giới hạn cấp độ!"

"Cái gì?"

Khanh Hải sửng sốt.

Mọi người cũng chưa hiểu chuyện gì.

"Cậu chắc chắn chưa?"

"Chắc chắn”.

"Điều đó có nghĩa là tôi có thể đuổi cậu đi chỉ bằng ba viên đan?"

Khanh Hải không khỏi bật cười.

"Cũng không hẳn".

Lâm Chính lắc đầu: "Ba viên đan dược này có thể là bất kỳ cấp bậc nào, nhưng... nhất định phải do chính Ám Thiên Võ Thần luyện chế!"

"Hả?"

Khanh Hải sửng sốt, kinh ngạc nhìn Lâm Chính, hồi lâu không hiểu.

"Khanh Hải đại nhân đã đi theo Ám Thiên Võ Thần nhiều năm, hẳn là đã nhiều lần được Võ Thần ban thưởng, nhận được vô số đan dược như vậy. Cho nên tôi muốn những viên đan này chắc là không có vấn đề gì chứ?"

Lâm Chính bình thản nói.

Khanh Hải rơi vào trầm tư, hiển nhiên là không đoán được ý đồ của Lâm Chính.

"Khanh Hải đại nhân, yêu cầu của Lâm tiên sinh cũng không quá đáng. Đại nhân chỉ cần lấy ba viên đan nhỏ trong phần thưởng mà Ám Thiên Võ Thần ban cho là sự việc sẽ được giải quyết, đại nhân còn phải cân nhắc gì nữa?"

Tiết Tòng Mệnh cau mày nói.

Đối với ông ta mà nói, yêu cầu của Lâm Chính quả thực là không đáng kể.

Nghe Tiết Tòng Mệnh nói ra điều này, Khanh Hải thở dài một hơi, chỉ có thể đồng ý.

"Được rồi, cho cậu!"

Hắn tùy ý lấy ra ba bình sứ nhỏ trong người, đổ ra ba viên đan rồi ném cho Lâm Chính.

Lâm Chính phất tay thu lấy đan dược rồi mở lòng bàn tay ra kiểm tra.

Ba viên đan đều có chất lượng cao.

Dù sao nó là do đích thân Ám Thiên Võ Thần luyện chế, sao chất lượng có thể thấp được?

Tuy nhiên, trong tất cả các loại đan dược của Ám Thiên Võ Thần, ba viên đan này hẳn là có phẩm chất thấp nhất.



"Hài lòng rồi chứ?"



"Được rồi, chuyện này coi như xong”.



Lâm Chính bình tĩnh nói.



"Chỉ xong có một chuyện này thôi!"



Khanh Hải nói một câu đầy ý tứ, sau đó đứng dậy hỏi: “Loan Phong đâu?”



"Giám đốc Đào, phiền ông đưa người tới cho Khanh Hải đại nhân”.



Lâm Chính mỉm cười.



"Được, được!"



Đào Thành gật đầu liên tục rồi chạy ra ngoài ngay lập tức.



Một lúc sau, Loan Phong được đưa tới.



Lúc này hắn thở hổn hển, hai mắt đỏ hoe, cơ bắp toàn thân như muốn nổ tung.



"Các người đang làm gì vậy? Tôi sắp vượt qua phòng cơ quan rồi, tại sao... các người lại thả tôi đi?"



Vừa bước vào phòng họp, Loan Phong lập tức tức giận chửi bới.



Khanh Hải sững sờ...