Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 4778: "Tôi cần trong hôm nay".



Lâm Chính ở trong căn phòng bảy ngày.

Trong bảy ngày này, Tửu Ngọc và Ngự Bích Hồng đều canh chừng trước cửa, không rời nửa bước.

Không phải bọn bọ muốn ở lại đây, mà là lúc này, Long Tâm Thành đã không còn yên bình nữa.

Từ khi Thái Thiên Võ Thần rêu rao vào ở Long Tâm Thành, cả Long Tâm Thành liền trở nên sôi sục.

Mỗi ngày đều có vô số người bị ông ta thu hút đến, hi vọng có thể bái kiến vị cường giả chí cao gây chấn động long mạch dưới lòng đất này.

Nhưng Thái Thiên Võ Thần đến Long Tâm Thành không phải để nhận lễ bái của người ta.

Ông ta đến tìm người để trả thù.

Vì vậy thời gian này lúc nào cũng có người lùng sục ở Long Tâm Thành, tìm kiếm tung tích của Lâm Chính và Tửu Ngọc.

Thế gia Cầm Kiếm rầm rộ kéo đến, giúp Thái Thiên Võ Thần tróc nã Lâm Chính.

Cầm Kiếm Nữ cũng tới.

Advertisement

Nhưng cô ta đến không phải vì Lâm Chính, mà là để tham gia Long Cung, nâng cao thực lực bản thân, chuẩn bị cho trận khiêu chiến Võ Thần sau này.

Thuộc hạ của thế gia Cầm Kiếm và Thái Thiên Võ Thần cũng đến tòa nhà treo thưởng lượn mấy vòng.

Nhưng cũng may hai người trốn ở tầng một dưới hầm, nên vẫn bình an vô sự.

"Ngự thống lĩnh, lúc nào thì Thái Thiên Võ Thần này đi nhỉ? Ngày nào ông ta chưa đi thì chúng ta vẫn phải trốn chui trốn lủi, chẳng lẽ phải trốn cả đời?".

Tửu Ngọc than khổ không thôi.

"Cũng đâu còn cách nào khác? Chúng ta không đánh lại được ông ta, ngoài lẩn trốn thì còn có thể làm gì?".

Advertisement

Ngự Bích Hồng bất lực đáp.

"Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, ngày mai là Long Cung mở rồi, minh chủ cũng đã đăng ký, nhưng với tình hình này thì cậu ấy có thể tham gia được không? Nhỡ bị Thái Thiên Võ Thần phát hiện thì phải làm sao?".

Tửu Ngọc dè dặt nói.

"Trong tình huống đặc biệt này thì nên khuyên minh chủ đừng tham gia sẽ tốt hơn".

Ngự Bích Hồng trầm tư một lát rồi nói.

Tửu Ngọc gật đầu, tỏ ý tán đồng.

Đúng lúc hai người đang bàn bạc, thì cánh cửa bất ngờ mở ra.

Hai người sửng sốt, vội ngoảnh đầu lại, chỉ thấy Lâm Chính hai mắt đỏ ngầu, khuôn mặt hốc hác nhìn bọn họ.

"Long Cung lúc nào thì mở?".

Lâm Chính khàn giọng hỏi.

"Ngày mai".

"Đi, cùng tôi mua một số dược liệu, chuẩn bị cho ngày mai".

Dứt lời, Lâm Chính liền đi thẳng ra ngoài.

"Minh chủ, Thái Thiên Võ Thần đến rồi, chúng ta ra ngoài nhỡ bị phát hiện..."

"Dịch dung là được".

"Nhưng..."

"Đừng nhưng nhị nữa, Diệp Viêm đã đăng ký tham gia Long Cung, đây là cơ hội tuyệt vời, tôi không thể bỏ lỡ được. Sau khi chuyến đi Long Cung kết thúc, chúng ta sẽ rời khỏi long mạch dưới lòng đất".

Lâm Chính bình tĩnh nói, vừa châm cứu dịch dung cho mình vừa đi ra ngoài.

Hai người hết cách, chỉ đành đi theo.

"Ấy, cậu Lâm xuất quan rồi à? Dược liệu mang tới lúc trước cậu có hài lòng không?".

Ba người vừa đi đến đại sảnh, vừa khéo gặp được Đào Thành, Đào Thành lập tức đi tới chào hỏi nhiệt tình.

"Cũng không tệ", Lâm Chính gật đầu.

"Cậu Lâm định đi đâu vậy?".

"Mua ít dược liệu".

"Cậu Lâm, tòa nhà treo thưởng của chúng ta muốn gì có nấy, cậu cần dược liệu gì? Để tôi chuẩn bị cho!".

Đào Thành cười nói.

"Những thứ này".

Lâm Chính đưa danh sách cho ông ta.

Đào Thành đọc xong liền cười khà khà: "Trong ba ngày sẽ có đủ".

"Tôi cần trong hôm nay".

"Hôm nay?".

Đào Thành nhíu mày: "Thế thì sợ là không gom đủ, cậu Lâm, các dược liệu trong danh sách này của cậu đều vô cùng quý hiếm... Chúng tôi phát lệnh treo thưởng cũng cần thời gian chứ".

"Thế nên tôi vẫn nên đến chợ dược liệu xem thế nào, tôi phải chuẩn bị cho Long Cung ngày mai".

Lâm Chính lấy lại danh sách.

"Cậu vẫn muốn tham gia Long Cung?".

Hơi thở của Đào Thành trở nên run rẩy, sắc mặt lúng túng.

"Có vấn đề gì sao?".



Lâm Chính tò mò hỏi.



Đào Thành ngập ngừng một lát rồi ghé lại gần, nhỏ giọng nói: "Tôi nhận được tin con gái của Ám Thiên Võ Thần là Ám Minh Nguyệt được bố cô ta trợ giúp, đã đột phá lên cảnh giới Thiên Nhân... Hơn nữa, Ám Thiên Võ Thần còn truyền thanh bội kiếm"Ám Thương" của ông ta cho Ám Minh Nguyệt, thực lực của Ám Minh Nguyệt tăng vọt, dưới Võ Thần có thể nói là vô địch... Nếu cậu vẫn tham gia Long Cung... chỉ e lành ít dữ nhiều..."



"Cái gì?".



Tửu Ngọc và Ngự Bích Hồng biến sắc.



Lâm Chính hơi nhíu mày, nhưng vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh.



"Cậu Lâm, tôi nghĩ cậu cứ..."



Đào Thành còn định khuyên nhủ, nhưng đã bị Lâm Chính ngắt lời.



"Không sao".



Anh quẳng lại hai chữ ngắn gọn, rồi xoay đầu rời đi.



"Ấy, cậu Lâm, cậu..."



Đào Thành kêu lên.



Nhưng Lâm Chính đã đi xa.



Đào Thành thở dài thườn thượt.



"Đáng tiếc, đây là người kế vị Võ Thần... Nhưng chỉ sợ... không thể ra khỏi Long Cung..."