"Ông à, tôi đang dạy dỗ lũ thất đức này cho ông mà ông lại bảo tôi đi, ông không sợ tôi đi rồi chúng lại ức hiếp các ông sao?".
Lâm Chính bình thản nói.
"Việc này..."
Ông lão có chút lúng túng.
Nhưng đúng lúc này, cô gái tên Ngư Nhi lại dũng cảm đứng ra, nói với vẻ cảm kích: "Cảm ơn anh đã ra mặt giúp chúng tôi, để báo đáp, số dược liệu này... chúng tôi tặng miễn phí!".
"Tặng miễn phí?".
Lâm Chính có chút ngạc nhiên: "Số dược liệu này không hề rẻ, tiệm thuốc nhà cô có gánh nổi không?".
Advertisement
"Không sao".
Cô gái nở nụ cười chua chát: "Đại nhân, anh mau cầm những thứ này rồi đi đi, tôi nghĩ chẳng bao lâu nữa người của phủ Thương Lan sẽ đến, đến lúc đó anh muốn đi cũng không kịp đâu".
"Tôi đi rồi các cô phải làm sao?", Lâm Chính hỏi.
"Chúng tôi sẽ cho phủ Thương Lan một câu trả lời!".
"Câu trả lời?".
Advertisement
Lâm Chính đã nhận ra ý định của cô gái.
Cô ta cảm kích vì Lâm Chính ra mặt giúp mình, định thỏa hiệp với phủ Thương Lan để gánh tội thay anh.
Nhưng một khi thỏa hiệp thì tiệm thuốc này cũng không thể tồn tại được nữa.
Dù sao tát Thương Lan Ngạo trước mặt mọi người cũng không phải là chuyện nhỏ.
Việc này liên quan đến thể diện của cả Thương Lan Võ Thần.
"Cậu Thương Lan, tôi đồng ý theo anh về phủ, chỉ mong anh bỏ qua chuyện này, được không?".
Cô gái cúi đầu, nước mắt giàn giụa nói.
"Mẹ kiếp, vậy là tao chịu oan cái tát này sao?".
Thương Lan Ngạo tức giận chửi.
Cô gái không biết phải làm thế nào, liền chộp lấy con dao ở trên quầy, kề vào cổ mình.
Mọi người sửng sốt.
Hình như cô gái cảm thấy chưa đủ, lại cầm chiếc đèn dầu ở bên cạnh lên, nói chắc nịch: "Cậu Thương Lan, nếu anh không đồng ý, thì tôi sẽ tự sát tự thiêu, để anh không có được tôi! Tôi biết sở dĩ anh muốn tôi hầu hạ anh là vì thể chất Bạch Hà của tôi! Nhưng nếu tôi tự thiêu thì anh sẽ chẳng có gì cả!".
Lần này thì Thương Lan Ngạo đã kinh hãi.
"Cô... cô dừng tay!".
Thương Lan Ngạo có chút đau đầu, thầm chửi: "Con khốn này dám đe dọa mình? Chết tiệt!".
"Cậu chủ, cậu miễn cưỡng đồng ý với con khốn này đi, chờ sau khi cô ta hợp tu với cậu, hưởng thụ lợi ích do thể chất mang lại, thì chúng ta lại tìm thằng súc sinh này tính sổ!".
Gã thuộc hạ ở bên cạnh ghé tai nói nhỏ.
"Anh ngu thế? Chờ tôi hợp tu xong thì tên này chạy mất tăm mất tích rồi, tôi biết đi đâu tìm hắn tính sổ?".
Thương Lan Phúc trừng mắt nhìn gã.
"Không sao đâu cậu chủ, tôi sẽ phái ngay người theo sát hắn, không cho hắn rời khỏi Long Tâm Thành".
Gã thuộc hạ kia vội nói.
Thương Lan Phúc nghe thấy thế, không khỏi rơi vào trầm tư, sau đó gật đầu nói: "Được, Ngư Nhi, tôi hứa với cô sẽ không truy cứu thằng chó này! Chỉ cần cô ngoan ngoãn theo tôi về phủ, thì tôi sẽ coi như chuyện hôm nay chưa từng xảy ra".
"Cảm ơn cậu Thương Lan".
Cô gái nghẹn ngào đáp, sau đó nhìn ông nội mình rất lâu, rồi lại nhìn Lâm Chính, cúi đầu khom lưng với anh, rồi đi về phía Thương Lan Ngạo.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính bỗng chìa tay ra đặt lên vai cô gái.
"Cô Ngư Nhi, cô không cần đi đâu".
Cô gái sửng sốt, nhìn Lâm Chính với ánh mắt kinh ngạc.
"Tôi đã làm thì sẽ không để người khác chịu trách nhiệm thay tôi! Hôm nay có tôi ở đây, không ai có thể động đến cô cả!".
Lâm Chính bình tĩnh nói.
"Thằng chó! Mày nghĩ tao không giết được mày sao?".
Thương Lan Ngạo tức muốn bốc khói, lập tức huy động sức mạnh phi thăng, rút bội kiếm ở hông ra, sát khí đằng đằng. L
Là con trai của Thương Lan Võ Thần, thực lực của hắn hơn đứt đám thuộc hạ này.
Ngự Bích Hồng cảm thấy áp lực tăng lên gấp bội.
Nhưng Lâm Chính vẫn rất bình thản: "Anh xứng giết tôi sao?".
"Vậy thì để xem tao có xứng không!".
Thương Lan Ngạo tức giận gầm lên, đang định ra tay.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên.