Đây là Thương Lan Võ Thần – một trong Thất Võ Thần ở long mạch dưới lòng đất đấy!
Là sự tồn tại được vô số người tôn làm thần linh!
Vậy mà có người dám bất kính?
“Đồ khốn! Để tôi đi bắt hắn!”.
Một người của phủ Thương Lan nổi giận, đang định rút kiếm động thủ.
“Đứng lại!”.
Thương Lan Võ Thần bình thản lên tiếng: “Kệ cậu ta đi!”.
“Chủ thượng?”.
Người kia kinh ngạc, khuôn mặt tỏ vẻ không cam lòng.
“Coi như nể mặt Dược Thánh”.
Thương Lan Võ Thần bình thản đáp.
Ông ta vừa dứt lời, không ít người đều nín thở.
Advertisement
Thảo nào Kỳ Thanh Bạch không thèm sợ.
Dù sao người đứng sau anh ta cũng là Dược Thánh ở long mạch dưới lòng đất.
Thủ đoạn của người đó kém gì Thất Võ Thần chứ?
Sau đó lại có không ít người tham gia Long Cung đến.
Nhưng thân phận đều không hiển hách bằng Mị Mộng và Kỳ Thanh Bạch, dù sao bọn họ cũng là những nhân vật có máu mặt ở Long Tâm Thành, gia thế đều không tầm thường.
Nhưng có Thương Lan Võ Thần tọa trấn, bọn họ cũng không gây nên sóng gió gì.
“Đông thế này cơ à?”.
Đúng lúc này Ngự Bích Hồng đi đến Long Khẩu, nhìn thấy cảnh tượng trước cửa Long Cung, cô ta không khỏi thầm tặc lưỡi.
“Ít nhất cũng phải hơn chục nghìn người nhỉ? Họ đều đến để tham gia Long Cung sao?”.
Tửu Ngọc ở bên cạnh trợn mắt há mồm hỏi.
Advertisement
“Chắc chắn là không rồi, còn có người của các thế gia tông môn đến áp trận trợ uy nữa”.
Lâm Chính quan sát xung quanh một lượt, cuối cùng nhìn về phía Thương Lan Võ Thần đang ngồi ở trên cùng, ánh mắt hơi đanh lại.
Thương Lan Phúc ở phía sau ông ta luôn nhìn chằm chằm vào lối ra vào, khi đám Lâm Chính vừa xuất hiện, anh ta đã lập tức nhìn thấy ngay, định vẫy tay chào, nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế được.
Lâm Chính nháy mắt với anh ta, sau đó dẫn Tửu Ngọc và Ngự Bích Hồng đến Long Khẩu, tùy ý ngồi xuống.
“Mấy người các anh không hành lễ quỳ bái với Thương Lan Võ Thần à? Các anh bất kính với Võ Thần sao?”.
“Cẩn thận Võ Thần đại nhân trút giận, giết các anh đấy!”.
Người bên cạnh thấy ba người Lâm Chính không có ý định khấu bái liền bất mãn nói.
Đương nhiên Lâm Chính lựa chọn phớt lờ.
Anh và Thương Lan Võ Thần vốn không chung đường, cần gì phải để ý đến nhau?
“Chủ thượng, ông nhìn đi, là người kia”.
Đúng lúc này, người hầu bên cạnh Thương Lan Võ Thần chú ý đến Lâm Chính, nhỏ giọng kêu lên.
Trước đó Lâm Chính vào phủ Thương Lan đã dùng khuôn mặt sau khi dịch dung, nên Thương Lan Võ Thần lập tức nhận ra ngay.
“Hắn thật là to gan, còn không thèm hành lễ quỳ bái với chủ thượng, đúng là coi trời bằng vung!”.
Gã người hầu tức giận nói.
“Kệ đi”.
Thương Lan Võ Thần quay sang nhìn Thương Lan Phúc, rồi nhắm mắt nói: “Dù sao cậu ta cũng không còn sống được bao lâu nữa, chấp một người sắp chết làm gì?”.
“Vâng, chủ thượng”.
Gã người hầu ôm quyền.
Xung quanh ồn ào, mọi người đều bàn tán xem lần này thiên chi kiều tử như thế nào sẽ vào được tầng mới của Long Cung.
Nghe nói Long Cung có tổng cộng mười tầng.
Người bình thường cũng lắm chỉ hoạt động ở tầng một tầng hai.
Vào đến tầng ba đã là thiên tài hiếm có.
Tầng bốn thì chỉ có người kế vị Võ Thần mới vào được.
Còn tầng năm… cho đến nay vẫn chưa ai có thể đến được.
Nhưng rất nhiều người đoán lần này chắc chắn sẽ có người vào được tầng năm.
Nguyên nhân là lần này trong số những người tham gia Long Cung có mấy thiên tài tuyệt thế.
“Anh Phó, anh chắc chắn chứ? Cái người tên Diệp Viêm có thể vào được tầng thứ năm thật sao?”.
Đúng lúc này, mấy người đứng trước Lâm Chính bỗng lên tiếng.
Nghe thấy hai chữ Diệp Viêm, Lâm Chính không khỏi mở mắt ra nhìn.
“Tôi đoán chắc chắn cậu ta có thể vào được”, người tên anh Phó khẳng định.
“Sao anh lại tự tin như vậy?”.
“Sao nào? Anh không tin hả? Tôi nói cho anh biết, nghe nói tên Diệp Viêm này được các ông trùm của giới võ học Nam Bắc đánh giá rất cao, nói hắn là kì tài nghìn năm có một, tuổi còn trẻ đã có thực lực thông thiên, là lựa chọn chắc chắn cho Võ Thần thế hệ mới! Chuyến đi vào Long Cung lần này, Diệp Viêm tham gia chỉ cũng chỉ mong đột phá! Nếu hắn không tiến vào được tầng năm thì chắc là không ai có thể vào được tầng năm!”.
“Người kia của nhà Thương Lan thì sao? Cậu ta có thể đến được không?”.
“Cái này… khó nói lắm, chắc là cũng có khả năng…”
“Người kia của nhà Thương Lan?”.
Tửu Ngọc ở bên cạnh hình như cũng đang nghe, lập tức chõ mồm vào: “Mấy người anh em, các anh nói người kia của nhà Thương Lan là chỉ ai vậy? Thương Lan Phúc sao?”.
Mấy người kia sửng sốt, ngoảnh lại nhìn Tửu Ngọc, sau đó cười lớn.
“Ha ha ha…”
“Thương Lan Phúc là cái thá gì chứ? Chỉ là một đứa con riêng, đừng tưởng đánh lén khiến cô Ám Minh Nguyệt bị thương thì ghê gớm lắm!”.
“Tôi nói này anh bạn, anh không hiểu thật hay giả vờ không hiểu vậy? Người kia của nhà Thương Lan, ngoài Thương Lan Thiên Tuyệt thì còn có thể là ai chứ?”.
“Thương Lan Thiên Tuyệt?”.
Tửu Ngọc ngạc nhiên.
“Con trưởng của Thương Lan Võ Thần!”.
Ngự Bích Hồng ở bên cạnh trầm giọng nói.
“Đúng vậy, đây mới là người kế vị Võ Thần chân chính! Nghe nói cậu ta đã nhận được hết truyền thừa của Thương Lan Võ Thần, ngay cả cậu chủ Thương Lan Ngạo cũng không bằng, Thương Lan Phúc là cái thá gì chứ?”.
Mấy người cười mỉa.
Tửu Ngọc vô cùng quẫn bách, không nói gì nữa.
Lâm Chính chẳng buồn nghe tiếp, lại đưa mắt nhìn xung quanh.
Nhưng lướt một vòng vẫn không thấy bóng dáng Diệp Viêm đâu.
Thôi kệ, kiểu gì mà hắn chẳng đến.
Lâm Chính lắc đầu, dứt khoát nhắm hai mắt lại điều tức.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng chuông du dương vang lên ở ngoài Long Khẩu.
Sau đó là những tiếng hô truyền vào.
“Thái Thiên Võ Thần đến!”.
“Thái Thiên Võ Thần đến!”.
“Thái Thiên Võ Thần đến!”.
Giọng nói kéo dài không dứt, cao vút hứng khởi.
Tất cả mọi người trong Long Khẩu đều run bắn lên, sau đó đồng loạt quỳ xuống quay về phía lối vào.
Thương Lan Võ Thần cũng mở choàng mắt, nhìn về phía cửa.
Chỉ thấy từng bóng dáng mặc áo giáp xông vào, đứng xếp hàng hai bên.
Chẳng mấy chốc, một bóng người mặc áo giáp lưu ly, khoác áo choàng màu đỏ, sải bước tiến vào.
Người này vạm vỡ khôi ngô, khí trường lại càng kinh thiên động địa.
Ông ta vừa tiến vào Long Khẩu, bầu không khí xung quanh lập tức trở nên vô cùng ngột ngạt.
Tất cả mọi người đều không thở hít thở được nữa.
Đây chính là Thái Thiên Võ Thần sao?
Ánh mắt Lâm Chính đanh lại, nhìn chằm chằm ông ta.
Thương Lan Võ Thần và Ám Thiên Võ Thần thì Lâm Chính đều có cách giải quyết.
Chỉ có người này… là anh không nhìn thấu.
“Hử?”.
Thái Thiên Võ Thần vừa tiến vào Long Khẩu dường như cảm nhận được gì đó, lập tức đưa mắt nhìn về phía Lâm Chính.
Ánh mắt mang tính xâm lược mạnh mẽ dường như muốn nhìn thấu từng người ở đây.