Câu nói đó vừa cất lên, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Tửu Ngọc và Ngự Bích Hồng cũng ngạc nhiên, vội vàng nhìn sang bên cạnh.
Lâm Chính vẫn luôn khoanh chân ngồi đó chợt nghiêm mặt, đứng dậy đi ra khỏi đám đông.
“Ồ?”.
Kỳ Thanh Bạch ở không xa mở mắt nhìn Lâm Chính.
Tàn Huyết Đao Nữ Mị Mộng cũng có vẻ mặt bất ngờ.
Cô ta ở bên quan sát, cảm thấy rất khâm phục Cầm Kiếm Nữ, có thể từ chối Thương Lan Thiên Tuyệt trước mặt mọi người phải cần biết bao nhiêu dũng khí.
Đổi lại là cô ta, cô ta chưa chắc đã dám từ chối ngay trước mặt.
Dù sao cô ta cũng hiểu con người Thương Lan Thiên Tuyệt.
Người này thiên phú cực cao, ngộ tính phi phàm, nhưng tính tình hẹp hòi.
Đắc tội với hắn thì chắc chắn sẽ bị ghi thù, sau này không được yên ổn.
Advertisement
Cầm Kiếm Nữ đã trở thành mục tiêu công kích, còn ai dám ra mặt thay cô ta?
Đó chẳng phải muốn tát vào mặt của hai vị Võ Thần hay sao?
“Còn có người không sợ chết như vậy!”.
Mị Mộng nhoẻn miệng, quan sát Lâm Chính với ánh mắt đầy hứng thú.
Lâm Chính đi thong thả đến trước mặt mọi người.
Cầm Kiếm Nữ nghi hoặc nhìn Lâm Chính, tuy không biết người này nhưng lại có cảm giác quen thuộc.
Hai vị Võ Thần cũng nhìn sang phía anh.
“Cậu là ai? Sao dám buông lời ngông cuồng sỉ nhục chúng tôi?”.
Advertisement
Trong đám đông, một tu sĩ nổi giận chỉ vào Lâm Chính mắng: “Con chó nhà mày! Mày dám nói bọn tao nịnh nọt hèn nhát? Mày muốn chết sao?”.
“Chẳng lẽ không phải?”.
Lâm Chính không hề khách sáo đáp lại, nhìn chằm chằm người kia, nói: “Người ta có gả cho Thương Lan Thiên Tuyệt hay không là tự do của người ta, không thích Thương Lan Thiên Tuyệt thì không cưới, đây không phải chuyện thường tình sao? Vì sao người ta chỉ làm một chuyện rất bình thường, rất đơn giản, các người lại chỉ trích thậm tệ như vậy?”.
“Cô ta không biết điều!”.
Người đó tức giận nói.
“Thế là không biết điều?”.
Lâm Chính lại cười nhạt: “Vậy được, tôi nhắm tới mẹ anh, muốn mẹ anh kết hôn với tôi ngay, nếu mẹ anh không đồng ý là mẹ anh không biết điều rồi!”.
“Ha ha ha ha…”.
Hiện trường bùng nổ tiếng cười lớn.
Bọn họ đều không nhịn được mà cười.
“Mày…”.
Người đó tức đến mức mặt đỏ tía tai, lửa hận ngút trời, chuẩn bị rút kiếm.
“Ngang ngược! Hai vị Võ Thần đại nhân ở đây, anh lại dám động võ? Không xem Võ Thần đại nhân ra gì hay sao?”.
Lâm Chính quát.
Anh vừa nói xong, người đó sợ hãi vội vàng tra kiếm vào vỏ.
Cầm Kiếm Nữ cũng bị Lâm Chính chọc cười, trong lòng càng cảm kích người này.
Vào thời khắc quan trọng, người trong tộc chỉ trích cô ta, hoàn toàn không ra tay giúp đỡ.
Nhưng người này lại dám ra mặt vì mình.
Nói không cảm động thì là nói dối.
Nhưng Cầm Kiếm Nữ không hận người trong tộc mình.
Cô ta biết Cầm Họa Phiêu Bạc chỉ muốn bảo vệ thế gia Cầm Kiếm, không dám đắc tội với Võ Thần mà thôi.
“Nhóc thối, muốn dùng cái miệng mình để làm điên đảo thị phi sao? Một kẻ vô danh lại ỷ vào miệng mồm để mắng chúng ta, to gan cực kỳ!”.
“Đúng vậy, nếu không phải hôm nay có hai vị Võ Thần ở đây, tao đã phanh thây mày ra rồi!”.
“Cái thứ gì vậy?”.
Những người khác không vui, nhao nhao mắng chửi Lâm Chính.
“Xem ra tôi nói không sai, một đám nịnh nọt hèn nhát chỉ dám mắng chửi tôi mà thôi. Thương Lan Thiên Tuyệt là con trai của Võ Thần ngang nhiên hiếp đáp người khác, chuyện không thành lại đe dọa cô Cầm Kiếm. Hành vi ác ôn như vậy, các người coi như không thấy. Bây giờ tôi đứng ra nói vài câu công đạo cho cô Cầm Kiếm, các người lại diễu võ dương oai. Nói cho cùng các người chỉ là cảm thấy tôi không quyền không thế! Các người không nịnh nọt hèn nhát thì là gì?”.
Lâm Chính khinh thường cười nói.
“Mày…”.
Càng lúc càng nhiều người bị chọc giận.
Một vài người chỉ muốn băm vằm Lâm Chính ra làm nghìn mảnh.
Bọn họ nhìn sang Thương Lan Thiên Tuyệt.
Dù sao lời nói vừa rồi của Lâm Chính coi như đã chửi cả Thương Lan Thiên Tuyệt.
Chỉ cần Thương Lan Thiên Tuyệt gật đầu thì đồng nghĩa Thương Lan Võ Thần cũng ngầm đồng ý, bọn họ hoàn toàn có thể ra tay ngay bây giờ.
Nhưng Thương Lan Thiên Tuyệt lại không có vẻ buồn bực gì.
“Anh tên gì?”.
Thương Lan Thiên Tuyệt nhìn Lâm Chính, bình thản hỏi.
Hiện trường lập tức im ắng.
Mọi người lạnh lùng nhìn Lâm Chính.
“Anh cũng xứng hỏi tên tôi?”.
Lâm Chính nói.
Trong mắt Thương Lan Thiên Tuyệt lóe lên sát cơ.
“Thú vị, tôi thấy anh cũng muốn vào Long Cung đúng không? Nếu vậy, chúng ta hẹn gặp ở Long Cung, hi vọng thực lực của anh cũng cứng giống như tài ăn nói của anh vậy!”.
“Anh yên tâm, tôi muốn đánh bại anh, mười chiêu là đủ!”.
Lâm Chính lắc đầu, thản nhiên đáp.
“Ngông cuồng!”.
“Ngang ngược!”.
“Đúng là kiêu căng ngang ngược!”.
“Muốn chết!”.
Lần này ngay cả người của phủ Thương Lan cũng không ngồi yên được, ai cũng tức giận quát lên, sát khí đằng đằng muốn ra tay.
Thái Thiên Võ Thần dừng mắt trên người Lâm Chính, quan sát kỹ càng, dường như đang suy nghĩ gì đó.
“Láo xược!”.
Lúc này, Thương Lan Võ Thần lạnh lùng quát lên.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người dừng lại, không dám lỗ mãng.
Thương Lan Võ Thần lạnh lùng nhìn Lâm Chính, nói: “Ở trong mắt tôi, cậu còn chẳng bằng con chó, sao cậu dám khoác lác trước mặt tôi?”.
“Giống con trai ông nói đấy, tôi chỉ nói thật mà thôi”.
“Được lắm”.
Thương Lan Võ Thần nhắm hai mắt lại, hít sâu một hơi, nói: “Thiên Tuyệt, đừng giết người này, đợi cậu ta vào Long Cung thì bắt sống về cho bố! Kẻ dám sỉ nhục Thương Lan, cho uống thuốc hết!”.