Bọn họ tranh nhau vào trong, giống như một giây sau cửa Long Cung sẽ đóng lại vậy.
Hiện trường vô cùng hỗn loạn, cảnh tượng giẫm đạp chen lấn liên tục xuất hiện.
“Minh chủ, mau vào trong!”.
Tửu Ngọc vội nói.
“Làm gì? Chẳng lẽ cửa Long Cung sắp đóng lại?”.
Lâm Chính tò mò hỏi.
“Cửa mở ra thì ít nhất phải ba ngày mới đóng lại, cho nên cậu phải ra ngoài trong vòng ba ngày”.
“Nếu vậy thì vội gì?”.
Advertisement
“Minh chủ, anh không biết, Long Cung là một thành cơ quan rất lớn, mỗi đợt Long Cung mở ra, cơ quan vận hành sẽ đưa ra rất nhiều bảo bối, cho nên người vào Long Cung trước sẽ có được bảo bối trước”.
Ngự Bích Hồng giải thích.
“Hóa ra là vậy!”.
“Nếu không thì vì sao người người đều tham dự Long Cung? Không phải vì bảo bối trong đó khắp nơi đều có thể nhặt được hay sao”.
Tửu Ngọc trợn to mắt nói.
Advertisement
Lâm Chính gật đầu, nhưng không để tâm lắm.
Bảo bối mà những người đó quan tâm, anh chưa chắc đã coi trọng.
Huống hồ, Ám Minh Nguyệt, Thương Lan Thiên Tuyệt đều chưa vào trong.
Đặc biệt là Diệp Viêm.
Hắn đứng lặng lẽ ở phía xa, nhắm mắt dưỡng thần, dường như đang chờ đợi gì đó.
“Các người không vào sao?”.
Thương Lan Thiên Tuyệt lạnh nhạt nhìn Diệp Viêm và Ám Minh Nguyệt, lên tiếng.
“Trong đó người hỗn tạp quá nhiều, đợi chút đi”.
Diệp Viêm nói.
“Hừ, sợ mấy người hỗn tạp? Vậy tôi vào trong đó đợi các người!”.
Thương Lan Thiên Tuyệt khinh thường nói, sau đó lại nhìn Cầm Kiếm Nữ và Lâm Chính, quay người xông vào Long Cung.
Nếu khắp nơi toàn là bảo bối, người bên trong chắc chắn sẽ ra tay đánh nhau.
Vào trong muộn một chút cũng có thể tránh được không ít đao kiếm.
Điều này Diệp Viêm hiểu rất rõ, không hẹn mà có cùng suy nghĩ với Lâm Chính.
“Anh bạn, đợi lát nữa anh đi cùng tôi vào đó đi, dễ chiếu cố lẫn nhau. Thương Lan Thiên Tuyệt sẽ không tha cho anh đâu!”.
Cầm Kiếm Nữ đi đến, chắp tay nói.
“Cũng được”.
Lâm Chính gật đầu.
Anh không sợ Thương Lan Thiên Tuyệt, nhưng vẫn phải để mắt đến Cầm Kiếm Nữ một chút, dù gì cũng là quen biết.
Bọn họ đợi một lúc, Thương Lan Phúc ở bên đó đi vào trước.
Anh ta nhìn Lâm Chính, khẽ gật đầu, sau đó đi vào Long Cung.
Truyền nhân Dược Thánh - Kỳ Thanh Bạch sửa sang sọt thuốc của mình, sau đó cũng đi vào trong.
Nhìn dáng vẻ anh ta không giống như tham gia Long Cung, mà giống như đi hái thuốc hơn.
“Đáng tiếc người đàn ông tốt như vậy lại bị con nhỏ Ám Minh Nguyệt kia nhanh chân tới trước! Không biết anh hùng của mình đang ở đâu”.
Mị Mộng ai oán nhìn Diệp Viêm, hít sâu một hơi, cầm đao đi vào Long Cung.
Mấy người ở phía sau Thái Thiên Võ Thần cũng đi vào trong.
Tiếp đó là một nhóm cao thủ lần lượt đi vào.
Ám Minh Nguyệt liếc nhìn Lâm Chính, sau đó quay đầu nhìn Diệp Viêm: “Anh Diệp, chúng ta vào trong đi”.
“Ừ”.
Diệp Viêm gật đầu, ánh mắt hờ hững liếc qua Lâm Chính, dường như cảm giác được người này cực kỳ quen thuộc.
Chẳng lâu sau, hai người sóng vai nhau đi vào cửa Long Cung.
"Tôi khuyên anh nghĩ cách rời đi, đừng vào trong thì tốt hơn”.
Cầm Kiếm Nữ thấy đám người Diệp Viêm cũng đã vào Long Cung, đột nhiên hạ thấp giọng, nhỏ giọng khuyên nhủ Lâm Chính.
“Đừng vào?”.
“Thương Lan Thiên Tuyệt đợi ở trong đó, chúng ta liên thủ cũng chưa chắc là đối thủ của anh ta. Đợi lát nữa tôi gây ra hỗn loạn, thu hút sự chú ý của người phủ Thương Lan, anh nghĩ cách chạy trốn đi!”.
Cầm Kiếm Nữ nói.
Rõ ràng cô ta thấy lúc này bảo vệ tính mạng là quan trọng nhất.
Nhưng Lâm Chính lại liên tục lắc đầu, mỉm cười: “Thương Lan Thiên Tuyệt không phải mục đích của tôi!”.